Chương 15: (Vô Đề)

Đường Trọng Kiêu luôn làm cho người ta chán ghét, nhưng anh lúc nào cũng xác định rõ mục đích.

Giống như giờ phút này, Hứa Niệm đúng là

vẫn còn vì một câu này của anh mà dần dần thất thần. Đến chuyện này anh

ta cũng biết, ngay cả người thân của cô cũng chưa từng nhớ kỹ chuyện

này, đổi lại là anh, thật khiến cô bất ngờ. Một cô gái ngoài lạnh trong

nóng như Hứa Niệm, muốn khiến cô khuất phục cách duy nhất chính là dùng

tâm.

Bản thân Hứa Niệm cũng hiểu rõ, không sợ người không dụng tâm, chỉ sợ rất dụng tâm.

Chính cô cũng quên hôm nay là sinh nhật

của mình, từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình Lục Sơn là nhớ kỹ ngày này. Sau khi Lục Sơn mất, cô gánh vác trên vai tất cả đều là trách nhiệm, sau

này dần dần cũng không lưu tâm.

Vật đổi sao dời, cái gì cũng không còn ý nghĩa.

Ngay cả người của Lục gia cũng hiếm khi bận tâm nhớ đến, người nhà của cô thì lại càng không hi vọng…

Nhưng mọi người trên thế giới đều quên, lại chỉ có một mình kẻ thù của cô thì nhớ rõ.

Tâm tình Hứa Niệm tựa như xe đi qua núi,

chợt cao chợt thấp, tận lực xem nhẹ xưng hô ái muội của anh ta, chậm rãi một chút ngồi thẳng thân mình, hơi hơi tránh ra hô hấp mãnh liệt của

anh: "Cám ơn."

Đường Trọng Kiêu nháy mắt, cũng không vội vàng, kéo lưới quá sớm tất sẽ không thú vị.

Anh thản nhiên nhìn cô, hướng cô nâng chén lên: "Chúng ta là đối tác, cần phải vậy."

Hứa Niệm thật lâu cũng không thể bình

phục nội tâm, cho đến khi người nọ bỗng nhiên nói: "Ăn bánh ngọt đi, tôi không thích đồ ngọt, cho nên cho em toàn bộ."

Nhưng Hứa Niệm chưa quên cái bánh ngọt kia là do chính mình "gia công", nghe vậy cô chỉ cười: "Tôi cũng không thích đồ ngọt."

Đường Trọng Kiêu như cười như không dựa

vào quầy bar, cười đến trong lòng Hứa Niệm một trận trống rỗng. Anh nhấp rượu, nói: "Tự tay tôi làm, chính là tấm lòng thành của tôi." Anh chỉ

tùy ý nói một câu, nhưng ánh mắt rõ ràng không phải đùa.

Hứa Niệm nhìn bộ dạng đáng đánh đòn kia của anh chỉ biết người này đã sớm đoán được cô động tay động chân vào, đây là muốn nhìn cô làm trò

cười mà! Cô cũng không hoảng sợ, trực tiếp cắt một miếng rồi bắt đầu ăn. Nhưng là…

Bánh ngọt bỏ thêm mù tạc, hương vị thật sự chẳng ra sao cả, Hứa Niệm nhanh chóng muốn khóc.

Đường Trọng Kiêu săn sóc đưa ly rượu qua, còn làm bộ giúp cô xoa trán, một bộ nghi hoặc mở miệng: "Sao lại ra mồ hôi?"

Hứa Niệm còn phải cứng rắn chống đỡ: "Quá nóng mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!