Hứa Niệm sinh ra một giây hoài nghi với
đề nghị của Đường Trọng Kiêu, trong khoảng thời gian này không đến công
ty, chẳng lẽ mỗi ngày cùng anh ta mắt to trừng mắt nhỏ? Nhưng Đường
Trọng Kiêu như vậy rất nghiêm chỉnh, nhìn không ra có nửa điểm tư tâm.
Đường Trọng Kiêu bên kia yên tĩnh lại, duỗi cánh tay ra, lúc này mới hỏi cô: "Chúng ta làm chút gì đi."
Hứa Niệm cả kinh: "Hả?"
Đường Trọng Kiêu đeo kính râm, Hứa Niệm
lại như trước có thể cảm nhận được anh phóng tới ánh mắt châm chọc, ý
thức được bản thân suy nghĩ nhiều, vội vàng sửa miệng nói: "Tùy anh,
không cần phải lôi tôi vào."
Đường Trọng Kiêu mặt không biểu cảm liếc nhìn cô một cái, trực tiếp ném vài chữ: "Theo tôi lại đây."
Hứa Niệm nhìn dáng vẻ đó của anh, hung
hăng nghiến răng, người này thật sự là sở hữu đủ hết mọi khuyết điểm cô
chán ghét, nhưng nói là nói như vậy, cuối cùng cô vẫn không chí khí theo lại đó.
Đường Trọng Kiêu trực tiếp đưa cô đến
phòng bếp, Hứa Niệm nghi hoặc theo anh, đầu bếp thấy anh tiến vào thì
hơi hơi gật đầu: "Đường tiên sinh, mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi."
Đường Trọng Kiêu chỉ "Ừ" một tiếng, thuần thục lấy găng tay bên cạnh đeo vào.
Đầu bếp kia cũng gật đầu cầu may cho Hứa
Niệm, Hứa Niệm cảm thấy anh ta nhìn quen mắt, nhưng nhất thời lại không
nhớ ra đã gặp ở đâu. Lúc cô đang ngẩn người thì đối diện liền ném qua
thứ gì đó, bắt lấy thì thấy là chiếc tạp dề.
Vị đầu bếp kia đã cười lui ra ngoài, chỉ còn Hứa Niệm vẻ mặt mơ hồ cùng Đường Trọng Kiêu.
Nhiệt độ trong phòng bếp cao hơn các chỗ
khác, Đường Trọng Kiêu chỉ mặc một chiếc T
-shirt đơn giản màu trắng,
cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, có chút khác biệt với bộ dạng bình thường khi thiếu sức sống.
Thấy cô sững sờ ở đó, không khỏi nhíu nhíu đầu mày: "Chúng ta làm bánh ngọt, em không biết làm à?"
Hứa Niệm nghĩ thầm thật đúng là xấu hổ, cô đích xác là không.
Đường Trọng Kiêu hai tay chống lên bồn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!