Khi Đường Trọng Kiêu nói lời này giọng
điệu rất bình tĩnh, nhưng Hứa Niệm rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh có
lửa, hai tay của anh đặt ngay bên cạnh người cô, hình thành một chiếc
gông xiềng chắc chắn không thể kháng cự.
Cô muốn lui lại sau, lại không thể lui,
dứt khoát thản nhiên đón nhận hai mắt anh: "Tôi nghĩ tới chồng tôi,
chẳng lẽ không được à?"
Đường Trọng Kiêu chỉ cười, giọng nói lại
lộ ra một tầng rét lạnh: "Đương nhiên là không, nhưng tôi không thích
khi nói chuyện với người khác mà không có đáp lại."
Trong lòng Hứa Niệm cả kinh, vừa rồi cô thất thần ghê gớm, thì ra người này đã đứng phía sau cô không biết bao lâu.
"Tôi…"
"Suỵt."
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng áp trên môi cô, khóe miệng như có như không khơi lên: "Không vội, em cần có thời gian để thích ứng."
Thích ứng? Hứa Niệm bắt đầu hơi nhíu mày, giây tiếp theo, bóng dáng cao lớn cùng hơi thở của người đàn ông trong
nháy mắt bao phủ lấy cô. Cô theo bản năng muốn giãy dụa, phản kháng lại
người đàn ông này gần như đã thành bản năng, trong lòng cô không lúc nào là không nhớ kỹ đây là kẻ thù của cô.
Đường Trọng Kiêu sớm biết rằng cô sẽ giãy dụa, hai tay di động chặt chẽ tạo thành gông cùm xiềng xích trói buộc
cô, Hứa Niệm bị bắt cả người hãm bên trong cơ thể của Đường Trọng Kiêu.
Nhưng Đường Trọng Kiêu lại kẹp chặt cô.
Trên môi nóng bừng, khoảng cách rất gần, Hứa Niệm có thể nhìn thấy trong mắt anh ta hình như xuất hiện hận ý.
Hận ai? Hận cô hay là Lục Sơn?
Hứa Niệm há mồm muốn cắn lại, ngược lại bị anh dùng lực nắm hàm dưới.
Hai người tổng cộng tiếp xúc thân mật qua hai lần, nhưng mỗi lần lại càng thêm mạnh mẽ, lần này quả thực giống
như một cuộc cắn xé.
Trong lòng Đường Trọng Kiêu không thoải
mái, anh cũng không muốn cô được dễ chịu, Hứa Niệm tinh tường cảm giác
được trên môi mình từng đợt tê dại. Đến khi anh rời khỏi, đôi môi cô đã
hơi hơi sưng đỏ giống như chảy máu.
Cầm thú này!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!