Chương 34: Mất tích

Thấy tư thái Vương giả coi rẻ mọi thứ của Cố Trường Quân, bực bội trong lòng A Vô giảm đi không ít. Nàng cảm thấy sống sót quan trọng hơn hết thảy.

Nói cho cùng, A Vô vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ Cố Trường Quân, nếu không thì sự sống chết của Cố Trường Quân liên quan gì tới nàng chứ?

Sáng sớm hôm sau.

"Ngươi thật sự không đi tiễn hắn sao?

"Tam hoàng tử hỏi. A Vô ngồi ở phía trước cửa sổ, tia nắng ban mai màu vàng nhạt chiếu vào mặt nàng, phụ trợ cho A Vô trở nên điềm tĩnh xinh đẹp."Không cần thiết."

Tam hoàng tử đi qua đố, gấp sách trong tay A Vô lại rồi nói: "Ta không biết ngươi còn có thể đọc sách ngược đó!

"Rõ ràng là tâm trạng của A Vô không đặt ở nơi này. A Vô buông sách trong tay nói:"Đi thì có thể như thế nào? Kết quả cuối cùng ai cũng không biết."

Chiến trường, sinh tử chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.

"Nhưng ngươi vẫn là lo lắng cho hắn, không phải sao?" Tam Hoàng tử nói một kích đánh trúng.

A Vô nháy mắt đứng lên, chạy về phía cửa thành.

Cửa thành, biển người tấp nập.

Các binh lính xuất chinh giống như một con rồng dài, nhìn không tới cuối.

Trên thành lâu, A Vô nhìn thấy Cố Trường Quân mặc chiến bào cưỡi ngựa chiến, lãnh thiên quân vạn mã đi xa.

Cũng không biết có phải là có cảm ứng tâm linh hay không, Cố Trường Quân quay đầu lại nhìn.

Chỉ một cái liếc mắt này, Cố Trường Quân cũng nhìn thấy được A Vô mặc áo trắng trên thành lâu. 

Giữa hai người giống như không cần một câu một chữ, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến đối phương an tâm.

Lúc này, mặt trời đỏ dâng lên, ánh sáng vạn trượng chiếu khắp mặt đất.

Phía trước đội ngũ, bóng dáng Cố Trường Quân trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất ở phương xa. 

Cũng không biết qua bao lâu, Tam Hoàng tử xuất hiện ở phía sau A Vô phía sau, hắn nói: "Trở về đi.

"A Vô gật đầu, tinh thần hoảng hốt mà trở lại phủ. Mấy ngày sau, biên cảnh truyền đến tin tức, nói là địch quốc tiến công quá mạnh mẽ, có không ít thành trì đã bắt đầu đầu hàng."A Vô, tỉ đừng quá lo lắng, võ công của Cố Trường Quân lợi hại như vậy, sẽ không sao đâu.

"Y Nhân đã biết Cố Trường Quân chính là người trước kia đã gây tổn thương cho A Vô, nhưng hắn không thể hận Cố Trường Quân, không chỉ bởi vì Cố Trường Quân đã cứu hắn, mà con bởi vì trong lòng A Vô vẫn có Cố Trường Quân. A Cô cố gắng kiên cường lên, nàng nói:"Xin lỗi, để các ngươi lo lắng rồi!

"Chạng vạng, Tam Hoàng tử đột nhiên bị khẩn cấp triệu tiến cung. Cho đến sau nửa đêm, Tam Hoàng tử mới hồi phủ, nhưng vừa vào cửa đã bị Y Nhân ngăn cản."Sao ngươi còn chưa ngủ? Trẻ con không ngủ sớm sẽ không lớn được!"

Y Nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Có phải là đã chiến bại không? Cố Trường Quân không sao chứ?"

Tam Hoàng tử cũng không giấu giếm, nói: "Hoàng huynh mất tích rồi."

"Cái gì?" Y Nhân khiếp sợ, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Trong quân đội nhiên xuất hiện gian tế, gian tế kia nói cho địch quốc hành tung của hoàng huynh, khi hoàng huynh lãnh binh dò đường thì  bị tập kích, có người nói là hoàng huynh đã chết trận, nhưng chưa tìm được thi thể…"

Y Nhân bình ổn tinh thần nói "Chuyện này, ngươi tạm thời đừng nói cho A Vô, nàng lo lắng cho Cố Trường Quân như vậy, chẳng may nàng biết Cố Trường Quân mất tích, nàng sẽ chịu không nổi."

"Ta biết…"

Tam hoàng tử mới vừa nói xong thì thấy A Vô ở phía sau. 

"A Vô, ngươi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!