Bên ngoài nhà tranh nhỏ, mưa bụi mịt mù, trong phòng, ánh nến mỏng manh nhẹ nhàng.
Bà lão vừa định đóng cửa lại, đoàn người đột nhiên tiến vào, bà lão bị đánh ngã trên mặt đất, hoảng sợ kêu lên:
"Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Người đâu…"
Không chờ bà lão kêu cứu, người dẫn đầu một chân gạt ngã bà lão, hỏi: "Nơi này ngoài ngươi ra còn có ai nữa?"
Bà lão giả bộ bị doạ ngốc, liều mạng lắc đầu, "Nơi này chỉ có một mình ta, không ái người khác…"
Người dẫn đầu rõ ràng là cảm thấy bất mãn với câu trả lời của bà lão, tiện tay dùng một đao vung lên đặt ở cổ bà, "Nếu nói dối, vậy thì ngươi vô dụng!"
Trước ngực Lão phu nhân lập tức xuất hiện một vết máu, sau đó thì trợn to đôi mắt ngã trên mặt đất
Chờ những người đó tìm tòi một lượt, sau khi không phát hiện ra cái gì, bọn họ rất mau rời đi.
Vì muốn huỷ hết chứng cứ, bọn họ đốt lửa ở nhà tranh nhỏ.
Bên ngoài, mưa tiếp tục rơi xuống.
Trong phòng, lửa lại càng hung mãnh.
Khi lửa đã sắp đốt tới người của bà lão, bà đột nhiên giật giật, bà liều mạng bò ra khỏi phòng, nhưng đã không còn kịp nữa, rất nhanh lửa đã đốt tới người bà.
Bà tham sống sợ chết cả đời, tới cuối cùng lại chết vì cứu một người xa lạ, đây là cái gọi là số mệnh hay sao?
Ông trời đưa A Vô đến bên cạnh bà, có phải là muốn nói cho bà biết, bà lựa chọn sai rồi không?
Nếu bà có thể kiên cường giống như A Vô, kết cục của bà có thể nào khác đi không?
Bà lão ngẩng đầu, trong mưa bụi mịt mù, bà giống như thấy được bản thân mình năm đó chật vật chạy trốn, rất giống với A Vô hiện tại.
Chậm rãi, bà lão nhắm mắt lại.
Trên đường núi, Tiểu Nha đột nhiên dừng chân, nàng quay đầu nhìn một cái, đôi mắt to trong sáng hiện lên một vẻ nghi ngờ, nói: "A Vô tỉ tỉ, vừa rồi hình như Tiểu Nha nhìn thấy bà."
A Vô cho rằng nàng nhớ bà, mới dỗ dành: "Tiểu Nha ngoan, chờ ngày mai là có thể gặp bà rồi."
Tiểu Nha ngoan ngoãn gật đầu, vừa định nói chuyện, A Vô đột nhiên che miệng nàng lại, hai người trốn vào rừng cây.
"Tiểu Nha, đừng nói chuyện."
Tiểu Nha không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng ngoan ngoãn đi theo trốn đến một bên.
Lúc này, đoàn người từ nơi không xa chạy như bay mà đến, dưới cây ánh đuốc chiếu sáng, A Vô thấy được lệnh bài bên hông của bọn họ.
Không ngờ là tử sĩ của Cố Vương phủ.
Trái tim A Vô chấn động, làm sao bọn họ có thể tìm tới nơi này?
Trùng hợp, hay là có người mật báo?
Nếu có người mật báo, vậy thì bà chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm hay sáo?
Nghĩ đến đây, A Vô cắn chặt môi, chờ sau khi những người đó rời đi, nàng dắt tay Tiểu Nha, hai người chạy về phía chân núi.
"A Vô tỉ tỉ, chúng ta đi đâu?"
Nhìn ánh mắt trong sáng ngây thơ của Tiểu Nha, A Vô nhịn xuống cảm giác bất an trong lòng, nói: "Hiện giờ mưa không lớn nữa, chúng ta vẫn nên trở về cùng với bà đi, miễn cho bà ở nhà một mình mà buồn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!