Chương 9: Bùi tú tài

Đứng từ đầu ngoài đầu là một nam tử trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng hai mươi, mặc một thân thanh sam tự nhiên, mặt mày đoan chính, dáng người lại thư sinh văn nhược, nhìn cũng là một bộ dáng quân tử , đi đến, thở dài nói:

"Nói không sai, ái mộ chi tâm đều có tôn nghiêm, đều không cần mang ra đùa cợt. Quảng Văn đường tuy là nơi giáo tập công khóa, nhưng đức hạnh cũng cần rèn luyện mới được"

Tất cả đồng học đều không hé răng .

Thẩm Diệu gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên kia. Bùi Lang là thư sổ tiên sinh, tài đức vẹn toàn, là tú tài duy nhất có thể làm tiên sinh dạy học ở Quảng Văn đường.

Bùi tú tài tính tình ôn hòa kiên nhẫn, so với cái phu tử nghiêm khắc khác được các đệ tử trung hết mực tôn kính. Một đệ tử lúc nào cũng vụng về chậm hiểu như Thẩm Diệu, Bùi tú tài cũng chưa bao giờ quở trách quá, đều là một lần lại một lần kiên nhẫn giảng giải.

Người này đức

-tài

-học vấn đều là vạn dặm mới tìm được một người. Là một tiên sinh tốt . Đáng tiếc, nàng còn biết hắn có một thân phận khác. Chính là phụ tá của Phó Tu Nghi. Ngày Phó Tu Nghi đăng đã phong hắn làm quốc sư.

Quốc sư Bùi Lang, đường làm quan rộng mở, một người trên vạn người. Làm quốc sư mà nói, hắn cũng xác thực làm tốt lắm. Thẩm Diệu nghĩ đến, Bùi Lang là người chính trực lại trí tuệ hơn người. Vậy mà thời điểm Phó Minh bị phế . hắn lại cái gì cũng không nói.

Thẩm Diệu cùng Bùi Lang cũng có chút ít quan hệ cá nhân. Ngày nàng đề nghị đi Tần quốc làm con tin cũng chính là hắn đề xuất .

Bùi Lang nói:

Đây đều là suy nghĩ vì giang sơn Minh Tề, nếu nương nương có thể giúp bệ hạ giải quyết khẩn cấp này. Ngày sau giang sơn vạn dặm, đều là nhờ nương nương phúc ấm chiếu tế, người trong thiên hạ đều phải cảm kích ân tình của nương nương.

Nhưng thực tế thì sao, năm năm sau hồi cung, hậu cung đã có Mi phu nhân, mà ngày xưa Bùi Lang kính nàng bao nhiêu thì nay lại đối nàng bắt đầu có tâm phòng bị bấy nhiêu. Thời điểm Phế Thái tử , Thẩm Diệu thậm chí quỳ xuống cầu Bùi Lang giúp, bởi vì Bùi Lang là thân tín của Phó Tu Nghi.

Chỉ cần Bùi Lang mở miệng, Phó Tu Nghi chắc chắn sẽ nghe ý kiến của hắn. Nhưng Bùi Lang lại nâng nàng dậy, đối nàng nói:

"Nương nương, chuyện tình bệ hạ quyết định, vi thần cũng lực bất tòng tâm."

"Bùi Lang! Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy nhìn Thái tử bị phế sao? ngươi biết rõ Thái tử không thể bị phế !"

Nàng giận dữ chất vấn.

"Chuyện này đã có chiều hướng phát triển, nương nương, nhận mệnh đi."

Bùi Lang thở dài nói.

Nhận mệnh đi. Nàng như thế nào có thể nhận mệnh đây?

Đã uổng phí một đời lại làm sao nhận mệnh, chẳng phải là thật đáng buồn, đáng hận hay sao?

Thẩm Diệu ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm Bùi Lang, hắn quang minh lỗi lạc, hắn thấy chết mà không cứu được, hắn tính tình ôn hòa, hắn cũng lãnh khốc vô tình. Làm thần tử mà nói, Bùi Lang là một trung thần, hết thảy vì giang sơn suy nghĩ.

Nhưng là......

Chỉ cần hắn đứng cùng phía Phó Tu Nghi, đời này liền cùng nàng không chết không dừng!

Hiện tại lúc này, Phó Tu Nghi còn chưa có thu phục Bùi tú tài, như vậy, nàng lên tranh thủ, chặt đứt khả năng Phó Tu Nghi đem Bùi tú tài kéo đến bên mình?

Vẫn là rõ ràng....

Trước đem hắn bóp chết từ trong trứng nước. Bùi tú tài thả xuống cuốn thư lý trong tay. Mẫn cảm, nhận thấy có một đạo ánh mắt chăm chú nhìn mình, hắn ngẩng đầu, đón nhận ý tứ hàm xúc không rõ trong ánh mắt Thẩm Diệu. Nàng đứng ở vị trí không có điểm tựa.

Dù như vậy, nàng vẫn bướng bỉnh mà đoan chính nhìn hắn.

Loại cảm giác này có chút kỳ quái, Bùi tú tài cảm thấy, ánh mắt này bao hàm một loại xem kỹ cùng phán đoán, tựa hồ cân nhắc lợi hại, bình phán gì đó.

Thời gian kéo dài một chút, cảm giác mang theo khủng hoảng khiến hắn nhìn xuống. Động tác kịp dừng, hắn muốn nhìn lại rõ ràng vẻ mặt của Thẩm Diệu. Đã thấy cô cúi đầu nhặt bút lên bàn. Bùi Lang trong lòng cười, lắc lắc đầu, một tiểu cô nương làm sao lại có vẻ mặt như trên cao nhìn xuống dưới?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!