Nàng chỉ một mảnh gấm thiên ty trong sấp vải nói:
Tấm này tốt lắm.
Đó là một màu xanh rất đẹp mắt. Nói như vậy, nhưng phần lớn những nữ tử khuê các sẽ không chọn màu này. Tấm thiên ty xanh, đa phần dành cho những nữ tử nhan sắc tầm thường. Nàng đi mặc lên, dễ dàng có dáng vẻ người lớn.
Nếu là người không có khí chất, mặc như vậy nhan sắc sẽ bị áp mất, thập phần khó coi. Trần Nhược Thu ánh mắt chợt lóe, cười nói:
"Tiểu Ngũ sao lại chọn kiện thâm sắc như vậy., cô nương thì nên mặc những màu sáng rõ, như hai tỷ tỷ vậy. Chọn tấm này sợ là hơi già."
Không sai.
Nhiệm Uyển Vân cũng nói theo. Bà ta tuy rằng cũng muốn đại phòng xấu mặt, nhưng nếu mặc kiện xanh này, không khỏi quá mức khác người. Người ngoài nhìn được, sẽ tưởng rằng cô nương Thẩm gia đều lão khí hoành thu, Thanh Nhi còn phải thể hiện bản lĩnh trong cúc hoa yến.
Sao có thể để Thẩm Diệu đưa chân chen ngang?
Còn Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh lại cười thầm. Thẩm Thanh nói:
"Tỷ thấy màu xanh cũng rất tốt, Ngũ muội không phải chưa từng mặc màu tối sao? Thử một lần cũng tốt, nghe nói mặc như vậy, nhan sắc sẽ thêm phần quý khí."
"Nếu không phải đã chọn được màu hợp, tỷ cũng là muốn thử một chút màu xanh kia."
Thẩm Nguyệt cười khanh khách nói. Lệ nương nhìn hai vị đích nữ Thẩm gia, khẩu Phật tâm xà, lại nhìn thần sắc bình tĩnh của Thẩm Diệu, trong lòng thở dài. Thẩm gia đại phòng Thẩm Tín, đích nữ Thẩm Diệu ý nghĩ ngu xuẩn, Định kinh thành không ai không biết.
Nhưng nào ai biết, bề ngoài hai đường tỷ lương thiện ôn nhu nhưng tâm lại ác độc như vậy?
Thi nhau biến đổi phương pháp làm Thẩm Diệu xấu mặt. Lệ nương có chút thương tình Thẩm Diệu, Thẩm tướng quân bên ngoài bảo vệ quốc gia, nhưng nữ nhi mình lại bị thân nhân trong phủ tính kế, thật sự rất đáng thương.
Nghĩ vậy, lệ nương liền dịu dàng nói:
"Này, màu xanh quả thật có chút quá mức trang trọng, nếu là thưởng cúc yến, nên chọn chút màu sắc thoải mái, tiểu thư không bằng chọn màu ngọc bạch này?"
Thẩm Diệu liếc lệ nương một cái, nàng thật hiếm được người đối xử thành thật với mình. Đời trước, lệ nương cũng từng nhắc nhở nàng như vậy. Chỉ là lúc đó, nàng một lòng tin tưởng hai vị đường tỷ cùng thẩm thẩm, căn bản sẽ không nghe lời của lệ nương.
Nghe vậy, nàng cũng dịu dàng tạ nói:
"Không cần, ta thích thất liên màu xanh này."
Nàng trả lời vậy, mi tâm nhăn lại của Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Nguyệt cười nói:
"Ngũ muội muội ánh mắt quả nhiên là tốt. Đã vậy, làm phiền lệ nương giúp chúng ta chọn kiểu."
Lệ nương trong lòng thở dài, nhưng cũng không nói gì nữa. Theo lời các vị tiểu thư mà làm. Từ đầu đến cuối, Thẩm lão phu nhân đều lười biếng, ở nhuyễn tháp nhắm mắt. Tất cả coi như không nghe thấy. Chỉ cần là chuyện có liên quan tới bạc. Bà từ trước đến nay đều coi như không biết.
Hôm nay y phục cùng vải dệt đều là tiền chung bỏ ra, mà tiền chung đều giao cho Nhiệm Uyển Vân chuẩn bị. Đo đạc xong, lệ nương rời đi rồi, Nhiệm Uyển Vân mới cười nói:
"Mấy đứa nhỏ đều đã là đại cô nương, mấy cô nương Thẩm phủ chúng ta đi ra ngoài, cũng không thể bị xem thường. Ta liền thay mấy con, đặt chút trang sức, đợi đến hôm thưởng cúc yến sẽ dùng."
Nói xong, bà ta phân phó Hương Lan phía sau, đem vài cái tráp bưng ra, một cái cho Thẩm Thanh, một cái cho Thẩm Diệu.
Tráp Thẩm Diệu nặng trĩu, bà ta nhìn nàng, giọng điệu hết sức từ ái:
"Nhị thẩm thấy con mấy ngày nay đều vội vàng chuẩn bị cho kiểm tra ở Quảng Văn đường, nên đã tự mình đến cửa tiệm trang sức nhờ làm. Đều y theo kiểu dáng tốt nhất, chỉ hy vọng con thích."
Ở trên kia, Thẩm lão phu nhân cau mày, trợn mắt, nhưng chỉ một hồi, lại tiếp tục nhắm mắt.
Đa tạ nhị thẩm,
Thẩm Diệu đáp lễ. Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt đều có thể tự mình chọn lựa kiểu dáng trong cửa tiệm. Nhưng cố tình khi đến tiệm lại không mang theo nàng, còn dùng lời hoa mỹ, nói không muốn quấy rầy, còn cho nàng một đại lễ, hiện tại, muốn như vậy cũng không kịp rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!