Chương 2: Trùng sinh

Nhà cửa được lát từng tảng đá bản đen trắng xen nhau, cột trụ màu son, với lan can khắc những hoa văn hải đường phức tạp . Sau đêm mưa, những hạt nước to lóng lánh tựa châu từ tán lá chuối tây rơi thấm vào đất.

Trên bàn tử kim là lư hương có dáng tiểu thú tinh xảo, nhả ra những làn thủy mộc hương, ở đầu hiên lắng nghe cảm nhận..... cảm giác hết sức nhẹ nhàng khoan khoái. Trên giường tứ giác treo túi thơm lưu tô hương, ánh sáng tiên diễm.

Bên giường lớn mềm mại, là hai tiểu nha hoàn cao gầy cẩn thận quạt cho người nằm trên giường.

"Trời giá rét, tiểu thư lại ngã xuống nước, cũng may đã hạ sốt. Nhưng tiểu thư đã ngủ một ngày một đêm, đại phu nói lát nữa sẽ tỉnh, sao còn chưa có động tĩnh?"

Nha hoàn áo xanh trên mặt khó nén lo âu."Cốc vũ, đã hơn nửa canh giờ , tại sao đại phu còn chưa có lại đây?" Một nha hoàn mặc tử y (*tử y: áo tím*) nói."Nhị thái thái bên kia nghe tin đã bóng gió, gièm pha, khiến cho đại phu trong phủ cứ như biến mất hết."

Cốc vũ nhìn thoáng qua người trên giường:

-"Phu nhân cùng lão gia không ở kinh thành, đại thiếu gia cũng vậy, lão phu nhân lại bất công đông viện , Bạch lộ cùng Tiết sương đã đi tìm đại phu theo lý nên sớm về, có lẽ nào là bị người khác ngăn cản. Đây chẳng phải là muốn đẩy tiểu thư vào chỗ chết a!

Không được, ta phải đi ra ngoài nhìn xem.

"Vừa dứt lời, liền nghe được trên giường phát ra một thanh âm yếu ớt. -"Tiểu thư, người tỉnh!

"Tử y nha hoàn kinh hỉ kêu một tiếng, vội vàng chạy đến bên giường, cô gái nhu nhu cái trán, từ từ ngồi dậy nói. -"Kinh trập......

"Thẩm Diệu lẩm bẩm nói. -"Nô tỳ ở đây,

"Tử y nha hoàn cười cầm tay Thẩm Diệu: -"Cô nương cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Cô nương ngủ một ngày một đêm, sốt đã lui mà mãi chưa tỉnh, nô tỳ đang muốn lại đi tìm đại phu một chuyến.-Cô nương, có muốn uống nước không ?"

Cốc vũ bưng đến một ly trà. Thẩm Diệu có chút hoang mang nhìn hai người trước mặt. Nàng có bốn nhất đẳng nha hoàn, Kinh Trập. Cốc Vũ, Bạch Lộ và Tiết Sương, đều là hảo nha đầu linh mẫn, trí tuệ. Đáng tiếc đến cuối cùng một người cũng không còn.

Cốc Vũ theo nàng đi Tần quốc làm con tin, vì bảo hộ nàng không bị Thái tử Tần quốc nhục nhã, chết trong tay Thái tử Tần quốc. Bạch lộ cùng Tiết sương, một người chết khi bồi Uyển Du đi hòa thân, một người chết trong tay Mi phu nhân lúc nàng cùng ả ta tranh thủ tình cảm.

Về phần Kinh trập, mỹ mạo đẹp nhất, lúc trước vì để Phó Tu Nghi thượng vị, mượn sức quyền thần, Kinh trập cam tâm làm thiếp, lấy sắc đẹp quyến rũ quyền thần của Đại Lý , cuối cùng bị thê tử quyền thần đó tìm cớ dùng trượng đánh chết.

Biết tin Kinh trập chết, Thẩm Diệu khóc lớn một hồi, thiếu chút nữa đẻ non. Nay Kinh trập êm đẹp đứng ở trước mặt mình, mặt mày như trước xinh đẹp tuyệt trần như họa, Cốc vũ cười khanh khách nhìn nàng, hai nha hoàn đều mười bốn mười năm tuổi, làm cho Thẩm Diệu nhất thời hoảng hốt.

Một lát, nàng mới cười khổ nhắm mắt lại:"Này, trước khi chết lại gặp ảo giác, cũng quá chân thật đi."

"Tiểu thư đang nói cái gì đâu?"

Cốc vũ đem ly trà để tới bên cạnh, tay sờ lên trán Thẩm Diệu:"Chớ không phải là sốt đến hồ đồ chứ ?"

Cảm giác bàn tay trên trán lạnh lẽo , thoải mái mà chân thật, Thẩm Diệu thốt nhiên trợn mắt, ánh mắt đột nhiên sắc bén. Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn tay chính mình.

Đó là một đôi tay mảnh khảnh trắng noãn, móng tay cắt sửa thật chỉnh tề, mềm mại đáng yêu, vừa thấy chính là bàn tay được sống trong an nhàn sung sướng. Đây không phải tay nàng.

Tay nàng, giúp Phó Tu Nghi xử lý chính sự, xem xét thời thế dĩ nhiên đặc biệt thô giáp, nàng cầm bút xem rồi đánh dấu tất cả, từng cuốn sổ sách, ở tần quốc thì trở thành vú già bị người gọi đến gọi đi, khi trong hậu cung lại vì Phó Minh mà tranh đấu, ở lãnh cung giặt quần áo, tay nàng đã chằng chịt vết chai, các đốt ngón tay trở nên đen gầy, làm sao lại có bộ dáng kiều Kiều thế này?

"Mang chiếc gương của ta lại đây."

Thẩm Diệu nói. Thanh âm của nàng còn rất yếu, nhưng giọng điệu lại kiên định. Cốc Vũ cùng Kinh Trập hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kinh trập cầm một mặt gương đưa cho Thẩm Diệu.

Gương đồng lý, cô gái khuôn mặt tròn tròn, cái trán no đủ, một đôi mắt hạnh thật to hơi hơi đỏ lên, mũi mượt mà, miệng nho nhỏ. Vẫn là gương mặt chưa thoát hết vẻ trẻ con, nàng không phải rất đẹp, nhưng bộ dáng lại tươi mát đáng yêu, nhu thuận e lệ.

Đó là khuôn mặt từng được người trong hoàng thất khen ngợi. Cô gái có tướng Vượng phu. Gương trong tay Thẩm Diệu đột ngột rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, những thanh âm mảnh nhỏ như giã vào lòng nàng, nhấc lên một trận kinh sợ.

Nàng hung hăng một phen véo thật mạnh chính mình, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn chảy xuống. Trời không phụ nàng, ông trời không phụ nàng! Nàng đã trở lại!

Cốc vũ cùng Kinh trập hoảng sợ, Cốc vũ dọn đi những mảnh nhỏ trên đất, lo lắng nói:"Tiểu thư cẩn thận kẻo đâm vào chân."

"Tiểu thư làm sao lại khóc?"

Kinh trập cầm khăn tím đưa lên mặt Thẩm Diệu, đã thấy Thẩm Diệu vẻ mặt quỷ dị, giống như khóc giống như cười, miệng lẩm bẩm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!