Hôm nay thời tiết ấm áp.
Tại Thẩm phủ, Trần Nhược Thu ngồi nói chuyện phiếm với Thẩm Nguyệt.
Gần đây, Trần Nhược Thu đang kén rể cho Thẩm Nguyệt, dù Thẩm Nguyệt náo loạn nhưng Trần Nhược Thu đã trở nên cứng rắn, Thẩm Nguyệt không còn cách nào khác đành theo nàng gặp gỡ xã giao, nhiều lần như vậy tình cảm mẹ con dần trở nên xa cách.
Khó có được hôm nay vui vẻ ngồi nói chuyện với nhau.
"Nghe nói Thẩm Diệu bị người ta bắt đi, đến giờ vẫn chưa có tin tức." Thẩm Nguyệt cầm trái cây trên bàn bỏ vào miệng, vui sướng khi người gặp họa: "Không biết bây giờ còn sống không?"
Trần Nhược Thu nhíu mày, nàng luôn dạy dỗ Thẩm Nguyệt theo hướng không quan tâm hơn thua, bình thản trước mọi việc, ít nhất mọi lúc mọi nơi phải bảo toàn bộ dáng thanh lịch.
Nhưng so với lúc nàng còn trẻ, Thẩm Nguyệt thiếu vài phần trầm ổn, ở ngoài còn đỡ, nhưng vừa vào phòng riêng cảm xúc chân thật của Thẩm Nguyệt bộc lộ ngay.
"Không biết là ai ra tay?" Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: "Ở kinh thành, kẻ thù của đại bá không ít."
"Chấp nhận mạo hiểm như vậy, tất nhiên phải có thâm cừu đại hận với Thẩm Diệu." Trần Nhược Thu nói: "Thẩm gia quân huy động lực lượng tìm kiếm nhiều ngày vẫn không có tin tức, chứng tỏ đối phương rất có thực lực, Thẩm Diệu hiện giờ lành ít dữ nhiều."
Thẩm Nguyệt nghe vậy thâm độc cười, nói: "Ta lại hy vọng Thẩm Diệu còn sống."
Bị bắt đi lâu như vậy, nếu còn sống thì cũng thân tàn ma dại, miệng lưỡi thế gian có thể làm người ta sống không bằng chết, kinh thành có bao nhiêu cô gái từng bị bắt cóc, bảo toàn được mạng sống nhưng cuối cùng phải chết dưới mảnh lụa trắng vì những lời đồn đại khó nghe.
Huống hồ Thẩm Diệu là đích nữ của Uy Vũ đại tướng quân.
Trần Nhược Thu nhìn Thẩm Nguyệt, nghiêm khắc nói: "Mặc kệ như thế nào, đó là chuyện của Thẩm Diệu.
Nguyệt Nhi, mấy ngày nay ngươi không nói chuyện với phụ thân, còn giận dỗi đến khi nào?".
Đam Mỹ Hay
Đối với chuyện vội vàng kén rể, trong lòng Thẩm Nguyệt có mấy phần oán giận đối với phụ thân.
Từ lời nói hạ nhân, Thẩm Nguyệt biết mọi chuyện là do Thẩm Vạn chủ trương, nàng nghĩ Thẩm Vạn không thật lòng yêu thương con gái mà chỉ muốn lợi dụng hôn nhân của nàng để trải thảm trên con đường tiến thân của hắn.
Vì thế mấy ngày nay hai cha con không trò chuyện.
Hiện tại nghe Trần Nhược Thu nói vậy, Thẩm Nguyệt không kiên nhẫn đáp: "Cả ngày không thấy bóng dáng phụ thân, ta làm sao trò chuyện?" Nói rồi nàng xoay người sang hướng khác, không quan tâm Trần Nhược Thu.
Lời này làm Trần Nhược Thu nhớ đến mấy hôm nay đúng là ít thấy Thẩm Vạn, chẳng biết hắn bận chuyện gì trên quan trường, đến cả thời gian ở cùng nàng cũng không nhiều, chuyện này so với trước đây đúng là khác thường.
Trần Nhược Thu mệt mõi thở dài, Thẩm lão phu nhân luôn thúc giục Thẩm Vạn nạp thiếp, nàng càng phải cố gắng níu lòng Thẩm Vạn, nàng không muốn đối mặt với nguy cơ.
Trần Nhược Thu không hề biết, giờ phút này người "bận rộn quan trường" kia đang ở Tây viện Thẩm phủ chơi cờ với Thường Tại Thanh.
Thường Tại Thanh hôm nay mặc bộ trang phục màu vàng nhạt, tóc vấn gọn cố định bằng một cây trâm, từng lọn tóc mai thả nhẹ bên vai, vừa tú lệ lại dịu dàng thanh nhã.
Nàng pha trà rất khéo, làm người thích uống trà như Thẩm Vạn thường xuyên tới lui, những lần gặp gỡ nàng thường vui vẻ hỏi hắn cách giải một vài thế cờ, cứ như vậy dần dần Thẩm Vạn có thói quen đến đây cùng nàng uống trà, chơi cờ.
Thường Tại Thanh cười hỏi: "Mấy ngày trước nghe nói Ngũ tiểu thư bị bắt đi, không biết đã tìm được chưa."
"Còn chưa có tin tức." Thẩm Vạn lắc đầu.
Thường Tại Thanh thở dài: "Một tiểu thư đang êm đẹp bỗng nhiên gặp biến cố như thế...! Theo ý Tam lão gia, có phải Ngũ tiểu thư bị kẻ thù của đại tướng quân bắt đi hay không?"
Thẩm Vạn đáp: "Việc này khó nói, bọn chúng chỉ bắt một mình Thẩm Diệu, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, dù cứu ra được, chỉ sợ…"
Trên mặt Thường Tại Thanh lộ vẻ bi thương, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Nàng không biết vì sao bản thân lại e sợ Thẩm Diệu, có lẽ xuất phát từ lần gặp mặt kia, tâm tư của nàng bị Thẩm Diệu nhìn thấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!