Chương 154: Tay Phải

Mọi người vội vàng chạy ra ngoài, có người đỡ La Lăng tiến vào, cánh tay phải của La Lăng đầy máu tươi, nhìn thấy ghê người.

"Lăng ca ca!" La Đàm hoảng sợ nhìn sắc mặt La Lăng tái nhợt, trời mùa Đông lạnh lẽo nhưng mồ hôi trên trán hắn rơi xuống từng giọt.

"Cao thái y," La Tuyết Nhạn vội vàng nói: "Phiền ngươi xem mạch cho La Lăng."

Nét mặt Cao Dương có chút bất đắc dĩ, vốn nghĩ La Đàm ổn định thì hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ lại xuất hiện thêm một bệnh nhân, chẳng lẽ số hắn phải làm một "đại phu" thật rồi sao? Dù trong lòng chảy hai hàng nước mắt, nhưng bề ngoài Cao Dương vẫn không lộ ra, hắn nói: "Đưa vào phòng đi, ta xem vết thương một chút."

Đợi La Lăng và Cao Dương vào phòng, Thẩm Tín mới tức giận hỏi: "Rốt cuộc là việc gì, đang êm đẹp sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"

Thủ hạ kia sắp khóc, nói: "Chúng ta nhận được tin báo, có người nhìn thấy nơi Thẩm tiểu thư bị nhốt, Lăng thiếu gia dẫn chúng ta đến tìm, sau đó bọn người kia muốn thiếu gia một mình đến đó để gài bẫy đánh lén.

Vốn bọn họ muốn tính kế Khâu thiếu gia, không ngờ Lăng thiếu gia gặp nạn." Thủ hạ dừng một chút, âu lo nói: "Trước đây Lăng thiếu gia đã bị thương ở tay phải một lần, mới vừa lành lại, vết thương hôm nay chồng lên vết thương cũ, lúc chúng ta ứng cứu thì thiếu gia đã ngất đi rồi."

Việc La Lăng bị thương trước đó Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không biết, nghe vậy nhìn về phía La Đàm hỏi: "Lăng nhi từng bị thương?"

La Đàm gật đầu nói: "Có lần theo đại bá săn thú, bị dã thú đuổi theo, Lăng ca ca ngã từ trên núi xuống, va vào vách đá bị thương, thương tích rất nặng, lúc ấy đại phu còn nói Lăng ca ca không thể giữ được cánh tay, không ngờ ca ấy cố gắng tập luyện, đến nay mới dần khôi phục."

Tất cả mọi người ý thức được sự tình nghiêm trọng, cánh tay này của La Lăng, sợ là khó có thể chữa khỏi.

Thẩm Khâu nói: "Rốt cuộc là ai ở sau lưng tính kế, các ngươi có nhìn rõ mặt đối phương không?"

Thủ hạ lắc đầu: "Những người đó võ công rất tốt, tốt hơn cả Lăng thiếu gia, không giống kẻ xấu bình thường."

"Kỳ lạ." Thẩm Tín trầm giọng nói: "Đầu tiên là bắt cóc Kiều Kiều, sau đó là tính kế Khâu nhi, rõ ràng là nhằm vào Thẩm gia chúng ta.

Mẹ nó! Lão tử không tìm ra người này lột da róc thịt hắn, lão tử không mang họ Thẩm!"

La Đàm nói: "Việc cấp bách trước mắt là chữa trị vết thương của Lăng ca ca." La Đàm sốt ruột: "Vết thương nghiêm trọng như vậy..."

Không khí trong phòng khẩn trương.

Hơn một nén nhang sau, Cao Dương từ trong phòng đi ra, sắc mặt trầm xuống.

Mọi người chăm chú nhìn hắn, La Đàm khẩn trương hỏi: "Cao đại phu, Lăng ca ca sao rồi?"

Cao Dương nói: "Ta đã băng bó cho hắn, vết thương do đao chém rất sâu và có độc, ta đã cho hắn uống thuốc giải, tuy không trí mạng nhưng mà..."

"Nhưng sao?" Thẩm Khâu hỏi.

"La thiếu gia từng có vết thương cũ chưa lành, bây giờ lại bị thương đúng chỗ đó, sợ là sau này không thể cầm được vật nặng."

La Đàm nghiêng ngã lùi lại hai bước: "Không thể cầm vật nặng… Vậy binh khí thì sao?"

Cao Dương lắc đầu.

La Tuyết Nhạn bóp nát cái ly trong tay, Thẩm Tín và Thẩm Khâu cũng hít một ngụm khí lạnh.

La Lăng là cháu đích tôn của nhà võ tướng, lần này hắn theo Thẩm Tín hồi kinh mục đích là rèn luyện để sau này trở về Tiểu Xuân thành tiếp nhận quân đội La gia.

Là một võ tướng, lại không thể cầm binh khí khác nào bóp nghẹt tương lai của La Lăng.

"Không thể, không thể nào!" La Đàm tiến lên, hoảng loạn nắm lấy tay áo Cao Dương nói: "Trước đây Lăng ca ca cũng bị thương, đại phu cũng nói tay hắn bị phế, nhưng hắn vẫn tốt đó thôi.

Ngươi là đại phu giỏi nhất, không phải lúc người khác nói ta không thể cứu ngươi vẫn cứu được đó sao, bây giờ ngươi cũng có thể cứu cánh tay của Lăng ca ca đúng không?" La Lăng là đường huynh, lại lớn lên cùng La Đàm nên tình cảm sâu nặng, việc này La Đàm khó có thể tiếp nhận.

Cao Dương rút lại tay áo, kiên nhẫn nói: "La tiểu thư, không phải tại hạ không chịu cứu.

Mà là thương thế của lệnh huynh thật sự quá nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!