Đoàn người Thẩm Tín vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, La Lăng ở trong phủ cùng Cao Dương chăm sóc La Đàm, bỗng nhiên nhận được tin báo của thủ hạ, ở Thành Tây có kẻ khả nghi, La Lăng nghĩ đến Thẩm Diệu nên nhờ Cao Dương trông chừng La Đàm rồi mang thủ hạ đến Thành Tây xem xét.
Lúc La Đàm tỉnh lại trời đã tối, Bạch Lộ và Sương Giáng đang hầu hạ, thấy nàng tỉnh lại thì rất vui mừng:
"Biểu tiểu thư tỉnh rồi."
La Đàm cảm thấy toàn thân nặng nề, vén chăn lên xem chỉ thấy bên trong trung y là một đoạn vải trắng, bao bọc lấy vết thương.
Bạch Lộ thấy vậy, nghĩ La Đàm sợ lưu sẹo, trấn an: "Biểu tiểu thư đại nạn không chết tất có phúc báo, hôm đó vết thương của người quả thật rất lớn, chảy rất nhiều máu dọa lão gia và phu nhân sợ hãi, mời rất nhiều đại phu đến họ đều nói hết cách, may nhờ có Cao thái y y thuật cao minh mới cứu được mạng người.
Không những thế, Cao thái y còn cho một phương thuốc, chờ người lành lặn thì bôi vào, có thể làm mờ vết sẹo.
"La Đàm day day mi tâm, bỗng nhớ lại một chút, hỏi:"Ta hôn mê bao lâu rồi?Bẩm biểu tiểu thư, đã ba ngày rồi.Sương Giáng nói.Ba ngày?
"La Đàm giật mình, đột nhiên hoảng loạn nói:"Biểu muội đâu? Đã tìm được biểu muội chưa?
"Bạch Lộ và Sương Giáng ảm đạm lắc đầu. La Đàm lại hỏi:"Cô và dượng đâu?Lão gia và phu nhân vẫn đang tìm kiếm nhưng chưa có tin tức gì, không biết tiểu thư giờ này ra sao?Đã ba ngày… Tại sao một chút tin tức cũng không có, những kẻ đó đâu phải thần tiên, có thể làm một người bốc hơi đi mất.
"La Đàm kích động nói. Bạch Lộ và Sương Giáng nhìn nhau, cúi đầu không biết nói gì. La Đàm nắm chặt bàn tay, trong lòng lo lắng không yên. Nàng tận mắt trông thấy bọn chúng đánh ngất Thẩm Diệu đẩy lên lưng ngựa, sau đó… La Đàm giật mình, nhớ đến những lời Thẩm Diệu trong xe ngựa:"Nhớ kỹ, sau khi chạy ra, nhanh chóng đến phủ Duệ vương, nói với người ở đó là ta muốn giao dịch, giá cả bàn sau.
"Thẩm Diệu bảo La Đàm đi tìm Duệ vương, tuy khó hiểu tại sao Thẩm Diệu lại có giao tình với Duệ vương, nhưng hai năm ở Tiểu Xuân Thành, La Đàm hiểu rõ Thẩm Diệu không làm việc dư thừa. Nàng ngồi dậy định đi ra ngoài, Bạch Lộ và Sương Giáng hoảng sợ, vội bước tới đỡ nàng:"Biểu tiểu thư muốn làm gì, gọi nô tỳ làm là được rồi, vết thương biểu tiểu thư còn chưa lành, coi chừng bị rách ra.
"La Đàm đứng dậy đầu óc choáng váng, có lẽ nằm lâu trên giường quá lâu nên bước chân nàng mềm nhũn, điều này làm cho người trước nay luyện võ như nàng cảm thấy tức giận. Nàng nói:"Ta muốn đi tìm một người bạn, các ngươi không cần quan tâm ta.
"Vừa dứt lời, đã nghe một giọng nam truyền tới:"Ngươi muốn đi đâu?
"La Đàm ngẩng đầu nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, mặc áo trắng nhìn như một thư sinh, trong tay hắn cầm một cái bát đặt lên bàn, từ bên hông rút ra một cây quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, lặp lại câu hỏi:"Ngươi muốn đi đâu?La Đàm nhíu mày:Hắn là ai vậy?
"Sương Giáng vội vàng nói:"Vị này chính là Cao thái y, là người chữa khỏi cho biểu tiểu thư, hiện giờ ở lại trong phủ để tiện bề săn sóc."
La Đàm nhíu mày, dù nàng được nuôi dạy như một nam nhi, nhưng cũng có lòng yêu thích cái đẹp như ngàn vạn phụ nữ khác.
Lúc ở Tiểu Xuân Thành, ngẫu nhiên có đoàn kịch đến diễn cũng xuất hiện kép nam tuấn tú, lúc đó La Đàm còn lôi kéo Thẩm Diệu ban thưởng cho người ta.
Nếu ngày thường gặp người như Cao Dương nàng cũng sẽ ôn tồn, nhưng hôm nay lòng nàng đặt ở Thẩm Diệu, dù là thiên tiên giáng trần cũng không có tâm trạng nhìn ngắm, nàng nói:
"Cao đại phu, ta có việc quan trọng phải đi."
Cao Dương bị lạnh nhạt, lại còn bị gọi là Cao đại phu, bình thường người khác gặp hắn sẽ gọi Cao đại nhân hoặc Cao thái y, cách xưng hô của La Đàm làm hắn cảm thấy hắn bị rớt giá, giống như một đại phu bình thường ở y quán, cứ có ai đến thỉnh thì ôm hộp thuốc chạy đi vậy, thật mất mặt, cảm giác này đối với người luôn tự luyến và cao ngạo như Cao Dương rất khó chịu a.
Hắn liếc nhìn La Đàm, làn da cô gái này không giống thiếu nữ kinh thành trắng trẻo mềm mại, mà có màu nâu rắn rỏi, dù đang suy yếu đứng đó vẫn như một ngọn cây bừng bừng sức sống.
Nàng nhíu mày, càng làm ngũ quan trở nên nổi bật.
Đây là lần đầu Cao Dương gặp được một bệnh nhân có sức hồi phục nhanh như vậy, mới ba ngày trước bị người ta thọc một đao, cửu tử nhất sinh, ba ngày sau đã có thể đi lại nhanh nhẹn.
Nhớ đến mấy hôm trước nhìn thấy thương tích của La Đàm, dù là thái y gặp qua nhiều loại thương tích thì trong lòng hắn cũng cảm thán, vết thương như vậy, dù là nam tử cũng khó có thể chịu đựng qua khỏi, La Đàm là một cô gái lại có thể cầm cự đến lúc có người cứu giúp, ý chí sinh tồn của cô gái này quả thật rất mãnh liệt.
Cao Dương tự nhận bản thân cũng là người biết thương hương tiếc ngọc, nhưng với người tâm cơ thâm trầm, tính tình ác liệt như Thẩm Diệu hắn không thích, La Đàm thô lỗ kiên cường không chút dịu dàng của nữ nhân hắn cũng không thích.
Hắn nói:
"Thẩm tướng quân và phu nhân để ta chữa thương cho tiểu thư, ta vất vả trị liệu mới cứu được tiểu thư từ trong tay thần chết, giờ tiểu thư lại chạy nhảy lung tung làm vết thương tái phát ảnh hưởng đến danh tiếng của ta, xin tiểu thư đừng tùy ý như vậy."
Trong lòng La Đàm nôn nóng, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại giải thích:
"Ta có chuyện quan trọng phải đi, khi trở về nhất định sẽ tự mình nói rõ với cô dượng, việc này không liên can ngươi, như vậy được chứ?"
Không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!