Ngoại trừ thiếu nữ Vô Loan bị phạt tự mình kiểm điểm trong phàn lung không biết có ý nghĩa gì, những người khác đều theo Diệp Hoài Tụ vào trong ngôi nhà gỗ có chút đơn sơ.
Bên ngoài tiểu viện thảo lư là nửa vòng hàng rào không thể phòng được lang sói thậm chí là một đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa người dựng hàng rào dường như rất không để tâm, khe hở giữa các thanh rào lớn đến mức một con thỏ hoang mập cũng có thể chui qua, nếu có trộm đến, bất luận là chui hay là nhảy đều có thể dễ dàng vượt qua.
Lý Nhàn cẩn thận quan sát bức tường hàng rào đó, không khỏi nghĩ đến nữ nhân và cẩu.
- Hàng rào này là do ai dựng thế?
Lòng hiếu kì cộng thêm tính thọc mạch khiến Lý Nhàn không kìm được hỏi.
Diệp Hoài Tụ dừng bước chân, Lý Nhàn cũng không biết là hoa mắt hay là chóng mặt, lại tựa như nhìn thấy nàng ưỡn thẳng ngực sau đó có chút kiêu ngạo nói ra một chữ.
- Ta.
Lý Nhàn vốn định nói người cô mời đến làm hàng rào nên bị kéo ra trói lên cây cột bắn ba mươi tiễn, sau khi nghe thấy một chữ này liền đem lời muốn nói vội vàng nuốt xuống bụng. Nuốt xuống rồi nhất thời không thể tiêu hóa, đành phải yên lặng thả một cái rắm nguyên sinh ra.
- Hàng rào này… rất có tính nghệ thuật.
Lý Nhàn gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói.
Diệp Hoài Tụ quay lại liếc nhìn Lý Nhàn một cái, một cái liếc quyến rũ bất ngờ.
- Cảm thấy không đẹp thì cứ trực tiếp nói ra, cần gì phải nuốt trở về như vậy?
Nàng nghếch cái cằm mượt mà trơn bóng, mang theo một chút kiêu ngạo khiến người ta quyến luyến không buông.
- Hàng rào không phải hàng rào.
Nàng nói một câu nghe ra hoàn toàn mâu thuẫn, một câu rõ ràng rất ngớ ngẩn nhưng thốt ra từ trong miệng nàng lại mang theo mùi vị Phật môn kinh nghĩa.
Giống như đại hòa thượng tinh thông Phật pháp nói núi không phải là núi nước không phải là nước hoa không phải là hoa, giống như một tiểu thế giới cao thâm khó đoán khiến người ta bỗng nhiên muốn khóc.
Chỉ là những lời tiếp theo lại đem loại ý cảnh này đập tan thành những mảnh nhỏ, ý cười trên miệng Diệp Hoài Tụ khiến Lý Nhàn kinh ngạc nữ nhân rốt cuộc có bao nhiêu mặt, vì sao mỗi một mặt đều chân thật, đều hồn nhiên tự tại như vậy.
- Đây là hàng rào ta dựng để trồng hoa.
Tay ngọc thon thon vươn ra từ trong tay áo màu tím rộng rãi chỉ chỉ phía dưới hàng rào nói:
- Mấy ngày trước nhờ bằng hữu từ Trung Nguyên mang đến hai ba trăm cành tường vi, mới cắm xuống tưới được ít nước. Mặc dù tái Bắc khô lạnh, nhưng ngẫm lại loài hoa tường vi rất kiên cường. Mùa hè này chắc sẽ nở được vài đóa hoa nhỏ.
Một tường lá xanh, điểm xuyết mấy bông hoa hồng, ngươi không cảm thấy đẹp sao?
Quyến rũ hóa thành thanh thuần, chuyển biến này hoàn thành chớp nhoáng mà không đột ngột. Lý Nhàn không thể không tán thưởng, thiên hạ này người có thể đem hai loại khí chất mâu thuẫn thể hiện một cách hồn nhiên như vậy, chắc chỉ có mỗi Diệp đại gia.
- Diệp đại gia thật có nhã hứng.
Lý Nhàn chân thành tán thưởng một câu.
Trồng một tường tường vi ở vùng đất lạnh lẽo này, để mùa hè sang năm một đất cỏ xanh một tường hoa nở, ngẫm lại, đúng là đẹp không tả nổi.
- Ngươi có thể gọi ta cô cô.
Diệp Hoài Tụ gật đầu cười, phóng khoáng nói ra ba chữ:
- Cậu nhóc ạ.
Lý Nhàn phản đối nói:
- Tôi chỉ có một cô cô, giờ này có lẽ đang ở Yến Sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!