- Ngươi gạt ta, là vì để cho ta biết trên thế giới này có rất nhiều người xấu đúng không?
Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Người xấu như ta tối thiểhắp nơi đều có đấy, cho nên, hãy nhớ dù ngốc nghếch, cũng không được dễ dàng tin tưởng người không có lai lịch rõ ràng.
- Không được nói ta ngốc nghếch.
- Quá ngốc nghếch.
Âu Tư Thanh Thanh chu môi, chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói:
- Giờ nếu ta kêu to ba tiếng, ngươi đoán sẽ như thế nào?
Hơn một canh giờ trò chuyện, hai người đã quen thuộc không còn cảm giác gò bó như trước nữa. Âu Tư Thanh Thanh lớn như vậy nhưng vẫn là cô gái nhỏ trong sáng tính cách lạc quan, sau khi quen thân hơn thì lập tức vui vẻ cười đùa.
Câu uy hiếp của nàng thật ra chẳng có sức uy hiếp gì, vì căn bản nàng cũng không để ý, thậm chí Lý Nhàn ở trong chăn còn đá vào ngón chân của nàng.
- Ba tiếng?
Cô có tin chỉ cần một tiếng thôi tôi đã xử lý cô rồi?
Chỉ có điều uy hiếp của hắn đối với Âu Tư Thanh Thanh mà nói càng không có lực sát thương gì, ngược lại mũi chân chạm đến ngón chân nàng khiến tim nàng ngứa ran.
Lập tức, Lý Nhàn liền trêu chọc như gió bão mưa rào trả thù.
Không thể không nói, vô ảnh cước của Âu Tư Thanh Thanh lợi hại hơn so với Lý Nhàn rất nhiều, không đến vài hiệp, Lý Nhàn ở trong chăn đã hoàn toàn ở thế hạ phong. Bàn chân nhỏ lạnh của Âu Tư Thanh Thanh liên tục đả kích lên những chỗ khác trên người Lý Nhàn, rất nhanh Lý Nhàn liền bại trận.
Âu Tư Thanh Thanh che miệng cười khanh khách, một trận đấu thắng lợi quy mô nhỏ đủ để cho nàng kiêu ngạo giống như khổng tước.
Nàng cười đến mức thở hổn hển, bộ ngực nhỏ phập phồng.
Lý Nhàn đùa chơi cũng mệt, gối hai tay nằm xuống.
Tiếng cười cố ý bị áp chế sau khi thở lại bình thường, không khí trong phòng trở nên kỳ lạ khó diễn tả thành lời. Hai người đều nằm trên giường, không nói chuyện nữa, trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người, nhưng lại làm cho người ta vui vẻ yên tâm.
- Này!
Phá vỡ không khí mờ ám, Âu Tư Thanh Thanh hoảng hốt tìm một chủ đề chẳng đâu vào đâu.
- Chân của ngươi thật sự rất thối đấy!
Lý Nhàn cười cười, ngồi dậy, bỗng nhiên đưa tay qua gõ nhẹ vào trán Âu Tư Thanh Thanh, làm tóc nàng hơi chút rối loạn. Âu Tư Thanh Thanh hoảng sợ, bản năng rụt về phía sau kinh ngạc một lúc, ánh mắt mở to, một lát mới bình ổn lại hô hấp đang dồn dập.
Mặt của nàng rất đỏ rất bỏng, cho nên nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ngón tay lạnh lẽo của Lý Nhàn thoáng lướt qua trên trán mình.
- Tôi phải đi rồi.
Lý Nhàn thu tay về rất nhanh, như là bị nhiệt độ nóng bỏng trên mặt Âu Tư Thanh Thanh làm cho bỏng thật.
- Cái gì...
Âu Tư Thanh Thanh theo bản năng lên tiếng, lại hoàn toàn không nghe Lý Nhàn nói gì.
- Ừ, có thời gian tôi sẽ lại đến hồ Thanh Ngưu.
Lý Nhàn xuống giường, nhặt y phục dưới đất mặc vào. Nước hồ Thanh Ngưu lạnh như bằng còn lưu lại ở trên quần áo, cho nên quần áo có vẻ rất cứng ngắc, mặc lên người cảm giác rất không thoải mái, chẳng những không hết cái rét lạnh, ngược lại khiến cho nhiệt độ cơ thể vừa ấm lên lại bị tan đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!