Lý Nhàn bĩu môi:
- Ngươi tiếp tục nhìn ta, lại nhìn ta, ta móc mắt ngươi ra làm bóng thuỷ tinh.
Con chồn tuyết đung đưa đầu, ánh mắt đó khiến Lý Nhàn trong lòng rất khó chịu.
Đang coi thường ta sao?
Được rồi, mặc kệ ngươi khinh thường, giờ ta đi, ngươi thích làm gì thì làm việc đó đi.
Lý Nhàn trượt xuống từ cây đại thụ, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Trên sườn núi phủ đầy tuyết cách chỗ hắn nửa con đường, một người đàn ông thảo nguyên dũng mãnh dùng loan đao chém chết tên địch cuối cùng, vạt áo trước của y nhuộm đẫm máu do bắn vào.
Buông tay ra, thi thể của kẻ thù mềm nhũn ngã xuống, trán của thi thể trên tuyết phủ phục lên mũi chân y, thật giống như một tín đồ thành kính quỳ rạp trên tuyết.
Người đàn ông cường tráng chu môi huýt sáo một tiếng, ở xa xa có một con ngựa màu đỏ chạy như bay tới, con ngựa màu đỏ mũi phát ra tiếng phì phì, dùng đầu cọ cọ vào trong ngực nam nhân cường tráng.
Nam tử này cao chừng hai thước, cơ bắp ở cổ cùng với hai bả vai giống như hai triền núi. Tuy rằng mặc áo bông dày, nhưng cơ ngực giáp phía trước vẫn có thể nhìn ra hình dáng khoẻ mạnh.
Y lôi dây cương của con ngựa đỏ đi về phía trên sườn núi, dường như không nhìn thấy có một võ sĩ người Hề cách đó hơn mười thước ngực bị mở ra giãy dụa đứng lên, võ sĩ người Hề khó khăn lấy cung từ trên lưng xuống, sau đó bỏ một mũi tên lên, miệng gã vẫn đang nôn ra máu, máu dính vào hàm răng trắng hếu trông rất dữ tợn.
Dùng hết sức lực toàn thân, gã đem cung ngắm trúng người đàn ông cường tráng ở cách đó mười bước.
Võ sĩ người Hề tay đang run rẩy nhìn thấy người đàn ông cường tráng cao hai thước kia đang đi bỗng nhiên đá một cái về đằng sau, gót chân đá lên một mảnh tuyết trăng.
Trong lúc tuyết đang bay, một tia lưu quang nhanh như tia chớp bay lên, một giây sau đã bay đến trước người võ sĩ người Hề, một giây sau đó, lưu quang đã xuyên thấu ngực của võ sĩ người Hề, sau đó bị kẹt lại đằng sau lưng.
Võ sĩ người Hề theo bản năng cúi đầu nhìn, phát hiện trên ngực mình có cắm một chuôi đao.
Gã không nhìn thấy sau lưng mình nên tất nhiên cũng không nhìn thấy mũi đao đang nhỏ huyết.
Há miệng thở dốc, võ sĩ người Hề trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn không rõ, thật giống như tiếng bẻ gãy củi.
Cung rơi xuống đất, mũi tên cắm xuống tuyết.
Người Hề cuối cùng nhìn về phía bóng hình cường tráng càng lúc càng xa, rốt cục phát ra một tiếng rít gào không cam lòng rồi ngã xuống.
Ba người thảo nguyên ở nơi xa giục ngựa đuổi theo người đàn ông cường tráng kia. Người đàn ông chỉ về phía trước nói:
- Vào trong rừng đốt thêm vài đống lửa nữa, tách kị binh người Hề ra.
Ba võ sĩ tự chọn một phương hướng đi vào trong rừng, vó ngựa đạp lên tuyết trắng.
Người đàn ông cường tráng như núi đi đến bên cạnh rừng cây, nhìn thiếu nữ xinh đẹp chống cằm ngẩn người trên cây gỗ khô, y cười cười, lộ ra hai hàng răng chỉnh tề:
- Đi thôi, trước khi trời tối chúng ta phải đi đến bên cạnh sông Nhược Lạc Thuỷ, Ai Cân đại nhân đêm nay sẽ đến chỗ đó hội hợp với chúng ta.
- Đáp Lãng đại ca, hắn liệu có xảy ra chuyện gì không?
Âu Tư Thanh Thanh ngồi ở trên cây gỗ khô cúi thấp đầu, trên khuôn mặt trắng nõn có hiện lên hai rặng mây đỏ.
- Ai?
Đáp Lãng Trường Hồng từ từ rút đao dẫm dưới chân lên, vết máu loang lổ ở trên đao lập tức biến mất, còn loé lên ánh mặt trời.
Âu Tư Thanh Thanh không trả lời, Đáp Lãng Trường Hồng ngẩng đầu, y nhìn thấy Âu Tư Thanh Thanh hạ mí mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc giày rõ ràng là của nam nhân trưởng thành mà nàng đang đi.
- Ngu ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!