Chương 22: Thảo nguyên rất hỗn loạn

- Này.

Đi được mấy chục bước, Lý Nhàn lại nghe được giọng nói độc đáo kia.

Nhưng hắn không có ý định dừng lại, cách để đối phó với cô gái không giống bình thường mà Lý Nhàn rút ra được từ kiếp trước chỉ có một, đó chính là bạn không cần để ý đến nàng, mặc kệ nàng còn có hiệu quả hơn.

Lý Nhàn không định dừng lại, cho dù là không săn được rồng bay thì cũng phải săn được còn vật nào đó gần như vậy về để gạ gẫm Độc Cô Nhuệ Chí, cho dù là một con thỏ ngu ngốc cũng được, nếu không tối nay Độc Cô Nhuệ Chí chắc chắn sẽ không tiếp tục dạy hạ độc nữa.

- Người Hán, ngươi tên gì?

Thiếu nữ mặc áo trắng kia lau hết nước mắt, nhặt roi trên mặt đất lên sau đó chạy đuổi theo. Mặc dù nàng chạy không nhanh, nhưng dáng vẻ chạy chậm lượn quanh trên mặt đất đầy tuyết lại vô cùng đáng yêu và xinh đẹp.

- Người Hán, ta tên là Âu Tư Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi tên là gì?

Nàng bám riết không tha chạy theo phía sau Lý Nhàn.

Lý Nhàn dừng bước, xoay người lạnh lùng hỏi:

- Rốt cuộc cô muốn gì?

Cô gái kia bị giọng nói rét lạnh của Lý Nhàn làm hoảng sợ, theo bản năng dừng bước, mắt to khẽ sáng, lông mi rất dài, chỉ có điều trong hai hốc mắt bắt đầu ầng ậng nước rồi. Lý Nhàn thật sự không thể nào nhẫn nhịn khi nhìn một cô gái đang khóc, cho nên mới lựa chọn rời đi.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của cô gái kia cố nén nước mắt không khóc, so với dáng vẻ khóc đến mức lê hoa đái vũ vừa rồi còn đáng thương hơn, Lý Nhàn bất đắc dĩ hỏi:

- Cô muốn gì?

Lời nói vẫn như vậy, cũng không nhiều hơn chữ nào, chỉ là giọng điệu đã ôn hòa hơn rất nhiều.

- Thật ra... Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút xem có nhìn thấy tiểu Hôi của ta không?

- Tiểu Hôi? Cái gì vậy? Con trai của sói xám?

- Không phải, không phải.

Thiếu nữ tự xưng là Âu Dương Thanh Thanh vội vã giải thích:

- Không phải là con của sói xám, mà là một con to như vậy...

Nàng khoa chân múa tay một chút, sau đó tiếp tục giải thích:

- Rất trắng, một con chồn tuyết lông bóng loáng giống như sa tanh của người Hán các ngươi.

Lý Nhàn nhớ tới con chồn tuyết lúc chuẩn bị đi săn, gật đầu nói:

- Đã từng nhìn thấy.

- Ở đâu?

Âu Tư Thanh Thanh ánh mắt sáng ngời.

Lý Nhàn lắc đầu:

- Không biết, lúc ta nhìn thấy con chồn tuyết kia thì cũng là lúc cô tới, ta liền trèo lên cây, sau đó ta nhảy xuống, cũng không để ý nó đã chạy đi đâu rồi.

- Ồ...

Âu Tư Thanh Thanh ồ một tiếng, mặt cúi thấp, có thể nhận ra rất thất vọng.

- Tiểu Hôi chưa từng rời khỏi ta, ta sợ nó đã chạy mất rồi, nếu như gặp phải gấu thì làm sao bây giờ, nếu như gặp phải rắn thì làm sao bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!