Người trong thảo nguyên là tộc người rất kỳ quái, nếu ngươi một mình tới một bộ lạc, không ai sẽ bởi vì ngươi nghèo rớt mùng tơi mà khinh thường ngươi, bọn họ sẽ nhiệt tình khoản đãi ngươi, cho ngươi thịt ăn, cho ngươi uống rượu, nếu rất may mắn mà nói..., còn có cô gái xinh đẹp đến chui vào lều trại của ngươi.
Bọn họ tươi cười có thể ảnh hưởng lòng người, làm cho người ta cảm thấy thế gian này còn có người thuần túy thân thiện như thế mà không nguyện rời khỏi.
Cũng là là bọn họ, sau khi cầm lấy loan đao nhảy lên lưng ngựa sẽ biến thành cường đạo lãnh khốc nhất thế gian này. Thời điểm bọn họ xông vào nhà ngươi sẽ không bởi vì lão nhân và đứa nhỏ gào khóc mà bỏ xuống đồ đao, sẽ không bởi vì nhà của ngươi chỉ có bốn bức tường liền buông tha không đoạt lấy, chẳng sợ trong nhà người chỉ có nồi sắt hỏng.
Bọn họ qua một thôn tàn sát một thôn sẽ không lưu lại một người sống, bọn họ đoạt một thành đốt một thành sẽ không lưu lại một căn phòng.
Tổng kết một chút chính là, ngươi có thể đến nhà của hắn làm khách, nhưng ngàn vạn lần không cần mời hắn đến nhà người.
Đạt Khê Trường Nho sẽ không mang theo Huyết kỵ lộ liễu chạy trên địa bàn người Khiết Đan, nói vậy cho dù là người trong thảo nguyên hiếu khách, cũng sẽ không keo kiệt để cho một mũi tên lông vũ hoặc loan đao tiếp đón hắn.
Ngừng lại ở một đình liễu không biết tên, Đạt Khê Trường Nho phân công binh lính cắm trại. Toà núi nhỏ này tuy rằng không cao, nhưng thoạt nhìn có chút hùng vĩ đồ sộ.
Từ quận Ngư Dương xuất phát đến đây một vòng lớn, không có người Khiết Đan. Đạt Khê Trường Nho là sợ gặp phải những phiền toái không cần thiết, cho nên bọn họ trực tiếp đến hồ Thanh Ngưu rồi đi rất xa.
Lựa chọn ở trong này cắm trại, là bởi vì nơi này là nơi người Khiết Đan khống chế địa vực giao giới, tranh chấp hai bên rất ít tiếp cận nơi này.
Huyết kỵ ở trong này hạ trại rất khó bị phát hiện, cho dù là bị phát hiện, bất kể là người Tập hay là người Khiết Đan cũng sẽ không chủ động lại đây trêu chọc bọn hắn.
Bởi vì phải ở chỗ này lâu dài, cho nên Huyết kỵ binh bọn họ bắt đầu kiến tạo doanh trại. Ngọn núi ẩn núp hơn một trăm danh Huyết kỵ giỏi về ẩn núp hoàn toàn không là vấn đề, thật giống như dùng mười tấn than đá to giấu một trăm con kiến không có gì khác nhau.
Dưới chân núi có nước, trên núi có rừng, vô luận như thế nào xem ra đây là một nơi ẩn cư tốt.
Lý Nhàn ngồi ở trên tảng đá nhìn Huyết kỵ binh bận rộn làm việc, nhưng hắn chẳng muốn đi hỗ trợ, không phải là bởi vì hắn lười, mà là bởi vì hắn rất mệt. Mỗi ngày số lần rút đao đã lên tới hai ngàn rồi.
Lý Nhàn không biết ở lại chỗ này một năm hay nửa năm, không phải là mỗi ngày mình đều giống như tên ngốc
- cầm hoành đao không ngừng rút ra cắm
- nhập. Bốn chữ tút ra cắm
- nhập này không nhất định đại biểu cho cao trào dục vọng khoái cảm mà đại biểu cho sự buồn tẻ chán nản và thống khổ mệt nhọc.
Hoàn thành hai ngàn lần rút đao, Lý Nhàn dù không như lúc ban đầu nửa chết nửa sống cũng tuyệt đối sẽ không ăn như long tinh hổ mãnh. Cho dù là làm cái loại chuyện gì gì đó, rút ra cắm
- vào suốt một ngày một đêm cũng không bắn được sẽ không thấy thoải mái.
Mỗi lần luyện tập xong, cánh tay Lý Nhàn sẽ thay đổi thô hơn rất nhiều, sờ tới sờ lui vẫn là thô ráp. Trong cánh tay không có hải miên thể, hơn nữa đồ vật kia giữ lâu dài cũng không tốt. Gần một tháng luyện tập không gián đoạn, khiến hai đầu cơ bắp Lý Nhàn cùng các cơ bắp đều trở nên rất mạnh.
Nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, Lý Nhàn nhìn bóng dáng Huyết kỵ bận rộn nổi hứng làm thơ:
- Núi không cao, có cây là được, nước không sâu, có cá là được, nữ không đẹp, có động là được...
- Cổ tay cảm giác thế nào, còn có thể hoạt động không?
Đạt Khê Trường Nho đi tới hỏi.
Lý Nhàn nói:
- Còn tốt, tối thiểu còn có thể giúp đỡ tiểu
- kê
- kê đi tiểu, không ngại con thử cho ngài xem xem?
Đạt Khê Trường Nho đã quen với kiểu vô sỉ và vô lại của tiểu tử này, y từ trên mặt đất nhặt lên một cây côn gỗ đặt ở trên tảng đá, nói với Lý Nhàn:
- Chém gãy nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!