Đạt Khê Trường Nho là một người không hay nói chuyện, dọc đường đi Lý Nhàn hỏi y mười câu, Đạt Khê Trường Nho có đôi khi ngay cả một câu đều không trả lời. Mà Lý Nhàn dường như cũng không ngại, cũng không biết là hắn đang lải nhải nói chuyện với Đạt Khê Trường Nho hay là đang tự nói chuyện với mình.
Sau khi chọn chọn mua tiếp tế tiếp viện của bộ lạc người Hề, Huyết kỵ cũng không dừng lại quá lâu mà bắt đầu ra đi. Lặn lội đường xa, tuy rằng Lý Nhàn lại lần nữa tỏ vẻ gấp gáp tới chỗ mục đích của mình, nhưng Đạt Khê Trường Nho lại dựa theo hoạch hành quân định ra từ trước.
Kỳ thật Lý Nhàn biết là vì sao cho nên cũng không để ý, hành quân cự ly xa cho dù Huyết kỵ không thương tiếc chính mình, cũng yêu quý mã lực. Nếu có đầy đủ chiến mã, tin tưởng tốc độ sẽ nâng lên rất lớn. Sở dĩ hắn thúc giục là vì hắn thật sự không muốn miệng của mình rảnh rỗi.
Tuy rằng hắn tên là Lý Nhàn, nhưng hắn thật sự thích mình bận rộn.
Đường xá nhàm chán, nếu đồng bạn vẫn là một người nặng nề, vậy thì càng nhàm chán. Nếu đồng bạn là một trăm lẻ năm người nặng nề, nếu Lý Nhàn không tự nói thêm mấy câu, hắn sợ mình cũng biến thành một người ít nói giống như Huyết kỵ.
Đều nói gần mực thì đen, Lý Nhàn không biết mình có thể bị hơn một trăm người giả câm điếc kia lây nhiễm thành câm điếc hay không. Nhưng Lý Nhàn tin tưởng gần heo người thối, hắn nhất định phải thường xuyên thử xem có thể làm cho khiến Đạt Khê Trường Nho trở nên hoạt bát một ít hay không.
Rốt cục, khi Đạt Khê Trường Nho bị Lý Nhàn nói xằng nói bậy không thể nhịn được nữa, y rút hoành đao ở thắt lưng xuống đưa cho Lý Nhàn:
- Nếu con thật sự nhàm chán quá, thì luyện tập rút đao đi.
- Rút đao?
Lý Nhàn cau mày nhận lấy hoành đao, cầm trong tay ước lượng trọng lượng của nó. Kiếp trước Lý Nhàn là một người yêu thích binh khí, nhất là dụng cụ cắt gọt . Hắn từng mua qua mạng một thanh Đường đao, dài một trăm lẻ hai centimet, chuôi đao hai mươi bảy centimet, nhưng kia đao rất nhẹ.
Đạt Khê Trường Nho đưa cho hắn than hoành đao chế thức Đại Tùy này hơi ngắn một chút, cho dù so với thanh đao hiện đại phỏng chế thì nặng hơn. Hoành đao dài gần một thước nằm trong tay Lý Nhàn đối lập thái quá với thân hình của hắn.
Dù sao hắn mới là một cậu bé mười tuổi mới bước sang tuổi mười một, thân hình cao cũng chỉ tới một mét năm.
Rút hoành đao ra, Lý Nhàn múa may một chút rồi hỏi:
- Rút đao? Có phải như vậy hay không?
Đạt Khê Trường Nho nở nụ cười hiếm thấy, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện nụ cười nhìn rất thoải mái, có chút hương vị ấm áp như mặt trời mùa xuân, có điều câu nói ra lại làm cho Lý Nhàn như rơi vào hầm băng.
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi mỗi ngày rút đao một nghìn lần. Được chứ?
- Vì sao? Một nghìn lần, chẳng lẽ ngài không biết là hơn chút sao?
- Một ngàn hai trăm lần!
- Được rồi, một nghìn lần.
- Một ngàn năm trăm lần!
Lý Nhàn quát ầm lên:
- Con đã nhận rồi, một nghìn lần!
Đạt Khê Trường Nho lắc lắc đầu:
- Con nói thêm câu nữa, mỗi ngày rút đao hai ngàn lần.
Hoành đao dùng hai tay, sử dụng trên đất bằng cũng không có gì không được tự nhiên, nhưng ngồi ở trên lưng ngựa, bởi vì chế ước bởi không gian nên động tác rút đao thoạt nhìn đơn giản nhưng thật ra rất khó khăn.
Tay Lý Nhàn ngắn, thân đao dài, nếu muốn rút hoành đao ra nhất định phải tận lực ngửa thân mình ra sau, nói như vậy, hắn rút đao một nghìn lần không ngừng cánh tay cũng chịu khổ rồi, ngay cả thắt lưng non nớt của hắn cũng bị liên lụy theo.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, Lý Nhàn hoàn thành động tác sáu trăm lần rút đao. Nghe cũng giống như đây không là một việc rất khó, nhưng cưỡi trên lưng ngựa không ngừng ngửa ra sau rút đao sáu trăm lần, quả thật có thể hành hạ người ta đến chết.
Cánh tay hắn càng lúc càng chĩu nặng, thời điểm Đạt Khê Trường Nho hạ lệnh nghỉ ngơi chuẩn bị cơm trưa, động tác rút đao của Lý Nhàn so với ban đầu đã chậm đi gấp năm lần rồi.
Huyết kỵ tự động chia làm mấy đội, hai tiểu đội phân đi ra các hướng trinh sát tuần tra cảnh giới. Những người khác xuống ngựa lượm củi đốt lửa, sau đó nướng những con vật dọc đường đã thuận tiện săn bắn được.
Lý Nhàn cắn răng tra hoành đao vào vỏ, sau đó từ trên lưng ngựa nhảy xuống một cách khó khăn. Cánh tay quả thật đã đau đến mức khó có thể chịu đựng được, giống như có mười ngàn con kiến bám trên xương cốt không ngừng gặm cắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!