Chương 14: Ngươi sốt ruột sao

Trở lại núi Bát Tiên, ngoại trừ mấy huynh đệ của Thiết Phù Đồ bị thương, những người khác đều không chút hao tổn.

Chiến tích này không phải nói Huyết kỵ và người của Thiết Phù Đồ đều mạnh đến mức lấy một địch trăm, chủ yếu là vì quận binh Ngư Dương không nghĩ mã tặc lại dám hung hăng như vậy trực tiếp xông ra.

Quận Ngư Dương chưa bao giờ xuất hiện một đám giết người không chớp mắt hung hãn như vậy, đều là ác ma trèo lên từ trong biển máu.

- Ta dẫn các huynh đệ Thiết Phù Đồ đến Yến Sơn ẩn nấp, Lý Nhàn giao cho ngươi.

Trương Trọng Kiên vỗ vai Đạt Khê Trường Nho nói.

Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói:

- Ta để cả Huyết kỵ cho ngươi.

Trương Trọng Kiên lắc lắc đầu:

- Ngươi dẫn đi đi, bất luận thế nào cũng không được để Lý Nhàn xảy ra chuyện. Lời lão ni cô kia nói vẫn là có mấy phần đáng tin, người Khiết Đan tính tình như sói, không có Huyết kỵ, ta cũng không yên tâm hai người các ngươi. Quân của ngươi lão tử cũng không chỉ huy nổi, để lại cho ta cũng vô ích.

Đạt Khê Trường Nho ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Cái tên Chân Long Chuyển Thế là do ta đặt, có phải rất có thể diện hay không?

Trương Trọng Kiên bĩu môi nói:

- Đừng mong lấy chuyện này đàn áp được ta, nó vẫn là do lão tử nuôi lớn.

Dừng một chút, Trương Trọng Kiên nghiêm nghị nói:

- Chuyện này đừng nên nói cho nó biết vội, thiên hạ thái bình, nó biết quá sớm ngược lại không tốt. Đợi sau này rồi nói, lão ni cô kia trước kia chết nói Đại Tùy chỉ còn lại mười mấy năm thái bình, thiên hạ cuối cùng sẽ thuộc về họ Lý.

Ta nghĩ mãi không thông, tại sao bà ta phải nói những lời này trước mặt Dương Kiên. Nếu không phải như vậy, mười năm trước các huynh đệ của ta cũng sẽ không chết nhiều như vậy. Trần Tước Nhi bị thương tổn, lão ni cô kia kì thực cũng có một nửa tội lỗi!

Đạt Khê Trường Nho ngẫm nghĩ một chút buồn bã nói:

- Là trả thù, dù sao người của Dương gia cũng khiến bà ta thất vọng.

- Bà ta chết rồi, Dương Kiên cũng chết rồi, ai biết giữa họ khi xưa từng có ước định gì, nhưng rất rõ ràng, Dương Kiên không có hoàn thành ước định đó.

Trương Trọng Kiên nhìn Lý Nhàn đang cùng Tiểu Địch nói chuyện, nhìn nụ cười trong sáng xinh đẹp trên khuôn mặt thiếu niên kia:

- Nếu thiên hạ này mãi mãi thái bình, ngươi hãy mang theo nó định cư bên Nhược Lạc Thủy, hắn có thể bình bình an an cả một đời, không hẳn đã là chuyện xấu.

Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu:

- Ai cũng nói không chuẩn, đứa trẻ đó, thậm chí ngươi, ta, và rất nhiều người khác, liệu có phải đều những quân cờ để lão ni cô báo thù Dương gia? Chân long chuyển thế… có mấy phần đáng tin?

Trương Trọng Kiên hỏi:

- Trong lòng ngươi có mấy phần?

Đạt Khê Trường Nho cười cười:

- Ta thích đứa trẻ này, ngươi yên tâm, ta sẽ không đem gánh nặng đặt lên vai nó.

Trương Trọng Kiên cười ha ha nói:

- Vậy ta yên tâm rồi, cáo biệt ở đây thôi, hẹn ngày sau gặp lại!

Trương Trọng Kiên cưỡi ngựa đến bên cạnh Lý Nhàn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!