Chương 6: (Vô Đề)

Ta đang định cùng hắn diễn tiếp, thì bỗng một lực kéo mạnh mẽ giật ta đi, kéo đến mức cả người ta ngã dúi vào lồng n.g.ự. c rắn chắc của Thái tử.

Ta lại bị Tiêu Thừa Dực ôm lên ngựa, phóng thẳng về phía Đông cung trong gió đêm.

Thái y đã chờ từ lâu.

Dưới lệnh của Thái tử, thái y cẩn thận khám cho ta, phát hiện ta chỉ bị cháy sém vài sợi tóc, mu bàn tay bỏng nhẹ một chút, không có gì đáng ngại.

Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào Đông cung.

Thái y kê đơn thuốc tốt nhất, Tiêu Thừa Dực kéo ta ngồi xuống, tự tay bôi thuốc cho ta.

Hắn nhịn không được hỏi:

"Vị đại hiệp đó là người mà ngươi ngưỡng mộ sao?"

Vị Thái tử điện hạ bề ngoài bình tĩnh, nhưng đã cho người điều tra Vệ Tiêu đến tận gốc rễ từ lâu rồi.

"Phải, huynh ấy tiêu d.a. o tự tại, hành hiệp trượng nghĩa, con người cũng thú vị, ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ những đại hiệp như thế."

Tay Thái tử đang bôi thuốc khựng lại, ta được đà lấn tới:

"Ta không thích những kẻ khô khan cứng nhắc, cũng không muốn bị nhốt trong lồng son.

"Nên điện hạ cứ yên tâm, ta không phải loại nhất quyết phải gả cho ngài.

"Thế gian này, đâu phải ai cũng mơ ước làm Thái tử phi của ngài."

14

Ngọn lửa ở Bách Hoa Lầu cháy suốt một đêm, sáng hôm sau, trên phố đồn thổi đủ điều.

Ban đầu, người ta nói nhị tiểu thư phủ Thừa tướng lén đến lầu xanh tư hội tình lang, không biết liêm sỉ, khi chuyện bại lộ liền phóng hỏa phi tang.

Nhưng rất nhanh sau đó, dư luận đổi chiều, ai ai cũng khen nhị tiểu thư phủ Thừa tướng có gan có nghĩa khí, tối qua vì cứu người mà mạo hiểm thân mình, vào hang hùm, một trận hỏa thiêu giải cứu hàng trăm cô nương bị ép làm kỹ nữ.

Người người ca ngợi ta là hiệp nữ trong hàng quý nữ, quý nữ giữa chốn đại hiệp. O Mai d.a. o Muoi

Lời đồn nhanh chóng lọt vào phủ Thừa tướng.

Nghe nói tỷ tỷ ta trong khuê phòng nổi trận lôi đình, đập không ít bình hoa cổ vật.

Tỷ ấy vừa nổi giận, ta liền biết: Vệ Tiêu thế nào cũng sẽ lại tìm đến.

Quả nhiên, chưa đến hai ngày, Vệ Tiêu đã trèo tường vào tiểu viện của ta.

Hai lần trước, ánh mắt hắn nhìn ta lạnh lùng đầy toan tính, nhưng lần này lại dịu dàng hơn nhiều.

"Ngày mai, ở quan đạo phía đông, quan vận sứ Lý Nhuận sẽ hồi kinh báo cáo công vụ, chúng ta đi cướp hắn, cứu giúp dân gặp nạn ở Tùng thành."

Hắn sợ ta từ chối, còn lên giọng chính nghĩa:

"Lý Nhuận ngầm tham ô không biết bao nhiêu m.á. u của dân, cướp của hắn vừa là cứu người nghèo, vừa là diệt họa cho triều đình, đây là chuyện của kẻ hành hiệp trượng nghĩa!"

"Được thôi, ta đi với huynh. Nhưng ngày mai Thái tử muốn ta đến Đông cung, tự tay thay thuốc cho ta... Tuy vậy, so với Thái tử, ta vẫn coi trọng lời hứa với Vệ Tiêu ca ca hơn."

Vệ Tiêu không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát đến thế, thậm chí vì hắn mà dám làm ngơ cả Thái tử.

"Lần trước ở bách hóa lâu, ta không bảo vệ được muội, muội không trách ta sao? Muội còn tin ta sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!