Chương 11: (Vô Đề)

Ta không nói rõ người ấy là ai, tranh đấu giữa các hoàng tử, thân là nhi nữ một thần tử, ta chỉ nói đến đây là đủ.

Tiêu Thừa Dực trong lòng đã rõ, Nguyên Ninh Đế siết chặt cuốn sổ trong tay, khẽ thở dài một hơi.

Vệ Tiêu nhìn ta không thể tin nổi:

"Giang Chiêu Khanh… từ, từ đầu… muội đã biết ta đang giở trò sao?"

25

"Ngươi tặng ta chiếc ám tiễn này, vốn là chuẩn bị cho tỷ tỷ ta chứ gì?"

Ta đặt chiếc ám tiễn lên trước mặt hắn: 

"Vệ Tiêu, muốn lừa trái tim nữ nhân, chí ít cũng phải làm cho giống thật một chút. Trên này hình trăng khuyết còn chưa được mài sạch, ngươi thật sự nghĩ ta không nhận ra sao?"

"Hay là ngay từ trong lòng ngươi đã nghĩ rằng, ta, Giang Chiêu Thanh, chỉ xứng đáng nhặt những thứ tỷ tỷ không cần?"

Giang Chiêu Nguyệt bên cạnh hét lớn: 

"Giang Chiêu Thanh, ngươi đích thực chỉ xứng nhặt đồ ta không cần!

"Nàng ta không màng thể diện hay lễ nghi, buông lời vô lễ trước mặt Hoàng đế, lập tức bị thái giám tát cho một cái. Bên tai vang lên tiếng bạt tai chan chát, xen lẫn là tiếng la và tiếng khóc của Giang Chiêu Nguyệt."Ngươi đau lòng sao?

"Ta hỏi Vệ Tiêu. Vệ Tiêu như không nhìn thấy gì, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm vào ta: O Mai d.a. o Muoi"Khi còn nhỏ, muội luôn theo sau ta, gọi ta là đại hiệp ca ca. Ta không tin, ta không tin muội chưa từng thật lòng với ta!"

Ta bị câu nói đó của hắn chọc cười: 

"Khi còn nhỏ theo sau ngươi là vì ngươi biết võ công, có thể tự do ra vào. Khi ấy ta bị giam trong nội viện, sống chẳng bằng nha hoàn trong phủ Thừa tướng."

"Ta chỉ có thể theo sau ngươi, nhờ vào ánh sáng từ tỷ tỷ mà được nhìn thấy thế giới bên ngoài."

"Chỉ có nịnh nọt ngươi, ngươi mới mất kiên nhẫn mà dạy ta vài chiêu quyền cước."

"Tất cả, tất cả… chỉ là vì ngươi có giá trị lợi dụng."

"Giống như lần này, ta để ngươi đưa ta đến sòng bạc, thanh lâu, cũng chỉ để moi ra kẻ chủ mưu ám sát hoàng thượng, để ta lại lập công lớn thêm một lần nữa."

"Giang Chiêu Thanh, ngươi là loại nữ nhân ích kỷ vô tình!"

"Chỉ cho phép ngươi và tỷ tỷ liên thủ gài bẫy ta, không cho phép ta dắt mũi ngươi sao?"

Ta vỗ nhẹ lên mặt Vệ Tiêu: 

"Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Đáng để ta từ bỏ quyền thế phú quý mà bỏ trốn cùng ngươi à?"

"Bổn tiểu thư chỉ chơi đùa với ngươi thôi."

"Ngươi à, chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong tay ta. Khi ta chơi chán rồi, ngươi chính là hòn đá kê chân dưới gót giày ta."

Ta ném chiếc ám tiễn khắc hình trăng khuyết xuống đất, trước mặt Vệ Tiêu, giẫm nát nó dưới chân.

Cùng lúc bị nghiền nát, còn có sự tự ti và nhút nhát thuở thiếu thời khi ta đứng trước mặt hai người bọn họ!

26

Vệ Tiêu đã bị cắt gân tay gân chân, giận dữ nhưng vô lực, ta chỉ cần nhấc chân đã có thể đạp hắn xuống đất.

Nhưng ta chẳng buồn làm vậy, vì ta thấy bẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!