Chương 8: Giải vây

Đoạn Lĩnh hơi chần chờ một chút, không biết mình có nên tiến lên mở cửa hay không —— Lang Tuấn Hiệp còn nằm ở trong phòng, trên cửa có cài then, thấy người bên ngoài lại nóng nảy vỗ thêm vài cái, Đoạn Lĩnh liền đội gió tuyết bước ra mở cửa.

"Này." Kỵ binh cũng thập phần ngoài ý muốn, hỏi, "Sao lại để tiểu hài tử đi mở cửa? Người lớn trong nhà đâu rồi? Phụ mẫu đâu?"

Đoạn Lĩnh đáp: "Ngã bệnh."

"Đây không phải là đứa trẻ trong học đường kia sao?" Một nam nhân từ phía sau bước đến, thoạt nhìn như đội trưởng kỵ binh, cúi đầu nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh chỉ mặc một cái áo đơn, bị đông lạnh đến môi xanh tím, nấp ở sau cửa không nhịn được mà run rẩy. Nam nhân trẻ tuổi kia xuống ngựa quan sát Đoạn Lĩnh, mà Đoạn Lĩnh đã sớm quên mất từng gặp y ở nơi nào.

"Cha ngươi đâu?" Nam nhân hỏi, "Có nhớ ta không? Ta là ca ca của Thái Diêm, Thái Văn."

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Y đang bệnh, ta không nhớ được.."

Cậu biết Thái Diêm, thế nhưng nam nhân này Đoạn Lĩnh không nhớ ra được.

"Người lớn trong nhà ngươi có thể ra đây nói chuyện không?" Thái Văn hơi nhíu mày nhìn vết bầm trên viền mắt của Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lúc nãy bị đánh quá mạnh, mí mắt cũng sưng lên, ngón tay của Thái Văn vừa chạm vào cậu liền có chút sợ hãi lui về phía sau một bước.

"Đã ngủ rồi." Đoạn Lĩnh không muốn để Thái Văn tiến vào, rất sợ đối phương sẽ phát hiện thị thể của thích khách. Thái Văn nhìn thấy Đoạn Lĩnh rụt rè run rẩy liền không đành lòng, một đứa bé giữa mùa đông lạnh giá chỉ mặc áo đơn, chân trần đứng ngoài cửa, chung quy không thể nhẫn tâm, nói: "Mà thôi, mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Nhà tiếp theo!" Thái Văn phân phó bọn lính phía sau rồi phóng người lên ngựa ly khai. Bóng lưng hơi nhoáng lên, ngựa vừa quay đầu thì Đoạn Lĩnh mới nhớ đến đây chính là nam nhân trẻ tuổi ban ngày đến đón Thái Diêm.

Binh sĩ tuần thành rời đi Đoạn Lĩnh cũng thở phài nhẹ nhõm, cẩn thận cài cửa lại rồi vào trong phòng ngủ, mùi canh sâm trên bếp tỏa ra thơm ngát cả phòng.

Đoạn Lĩnh liền nhấc cái ấm xuống, lại nghe được thanh âm Lang Tuấn Hiệp ho khan trên giường.

"Người nào?" trên trán y đổ đầy mồ hôi.

"Ca ca của Thái Diêm, Thái Văn." Đoạn Lĩnh thật tà đáp.

Lang Tuấn Hiệp nhắm mắt lại, hỏi: "Thái Văn? Cứ như vậy rời đi? Thái Diêm là ai? Ngươi nhận thức đệ đệ y?"

"Ừ." Đoạn Lĩnh đáp lời, rót canh vào chén thổi nguội, khi thấy đã vừa thì rót vào trong miệng Lang Tuấn Hiệp. Lang Tuấn Hiệp uống vài ngụm, sau đó cũng có vẻ ổn định lại, liền đem một chén canh uống hết.

"Sâm núi lâu năm…" thanh âm của Lang Tuấn Hiệp bình tĩnh mà trầm ổn, "Treo khí tục mạng, trời không tuyệt ta. Còn nữa không? Lại nấu thêmmột ít."

"Đã hết rồi." Đoạn Lĩnh nói, "Ta lại đi trộm… mua thêm một ít về."

"Đừng." Lang Tuấn Hiệp nói, "Quá nguy hiểm."

"Vậy ta đổ thêm nước, lại nấu cho ông một bát." Đoạn Lĩnh nói.

Lang Tuấn Hiệp không lên tiếng nữa, đêm đó không hiểu vì sao lại dài dằng dặc không gì sánh được. Đoạn Lĩnh nằm sấp trên bàn, cố chống ngủ gà ngủ gật, canh lửa cho ấm canh sâm.

"Lang Tuấn Hiệp?"

Lang Tuấn Hiệp không lên tiếng.

"Ông không có việc gì chứ?" Đoạn Lĩnh sợ hãi hỏi.

"Ừ." Lang Tuấn Hiệp nửa ngủ nửa tỉnh đáp, "Không chết được."

Tảng đá lớn trong lòng Đoạn Lĩnh lúc này mới rơi xuống, sắc trời bên ngoài càng lúc càng mơ hồ, duy chỉ có lò lửa trong phòng bập bùng như một thái dương ấm áp, chiếu rọi hai người bọn họ.

"Lang Tuấn Hiệp?" Đoạn Lĩnh lại hỏi.

"Vẫn sống." Thanh âm của Lang Tuấn Hiệp nhẹ hẫng, phảng phất như từ trong buồng phổi phát thẳng ra ngoài.

Đoạn Lĩnh là đang ngủ gật, cái đầu nghiêng hẳn lên bàn.

Đợi đến khi cậu mở mắt tỉnh dậy đã là một ngày mới, tuyết cũng ngừng rơi, Đoạn Lĩnh đến giờ mới phát hiện mình là tựa vào bàn ngủ gật, mà Lang Tuấn Hiệp nằm trên giường thì gương mặt đã có thêm vài phần huyết sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!