"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương…"
Lay người lắc đầu suốt buổi học sớm, không ngừng tụng niệm 《 Thiên tự văn 》suốt nửa tháng, Đoạn Lĩnh lục tục nhận được hơn phân nữa số chữ.
Tiên sinh tùy tiện chỉ ra một đoạn trong sách, Đoạn Lĩnh liền đọc thuộc lòng ra, lại đổi một câu, lại độc, lại đổi lại.
Đây là chữ gì?
Tiên sinh hỏi.
Quân. Đoạn Lĩnh ngồi thẳng người đáp.
Còn đây? Tiên sinh lại hỏi.
Đáp không được, một thước khẽ xuống bàn tay làm phần thưởng, Đoạn Lĩnh chịu đựng không dám kêu rên, bàn tay vừa đau vừa nóng.
Bích. Tiên sinh chắp tay sau lưng, lướt qua đám hài đồng, thuận miệng giảng,
"Bích trong Hoà Thị Bích, Ngọc Bích quan, có phỉ quân tử, như khuê như bích. Kế tiếp."
Đoạn Lĩnh nhịn không được chà chà tay, đem tay trái ấn vào rìa ngoài lạnh lẽo của đồ rửa bút, tiên sinh khảo sát hết một vòng, thước cũng thưởng đủ một vòng.
Sắc trời hôn ám, mưa bay lất phất, nghe tiếng gõ chuông bên ngoài tiên sinh mới lên tiếng: Tan học.
Hài đồng xôn xao cười nói, đứng dậy bỏ trốn mất dạng. Hôm nay là mồng một, ngày nghỉ về nhà, bên ngoài tiếng xe lăn ngựa hí, chen lấn chật như nêm cối, không ít hài tử ló đầu ra dáo dác nhìn ngó, tựa như chờ đến lễ tết.
Đoạn Lĩnh cũng một mực chờ đợi, chờ Lý Tiệm Hồng điến đón mình, mấy ngày đầu đơn giản chính là dày vò, càng gần đến ngày nghỉ, tâm trạng bị kích động lại thần kỳ bình tĩnh lại.
Người gác cổng không ngừng đọc tên, những hài đồng bị điểm danh liền được đưa đi, không ít hài tử còn leo lên hàng rào nhìn ra ngoài, liền bị phu tử cầm thươc trong tay gõ đầu từng người, đe dọa đuổi xuống.
Đoạn Lĩnh đứng trên bậc thang, nhón chân nhìn ra ngoài, Lang Tuấn Hiệp trước giờ đều là hạc giữa bầy gà, liếc mắt liền có thể nhận ra, thế nhưng y vẫn chưa đến.
Có thể là bị xe ngựa chặn đường, Lang Tuấn Hiệp là cưỡi ngựa, thoáng chốc không vào được..
"Nguyên phủ —— nguyên thiếu gia."
Lâm gia ——
Người gác cổng lớn tiếng gọi, từng đứa trẻ lục tục bước ra ngoài, đem lệnh bài gửi lại. Hài tử ở tiền viện càng lúc càng ít, Đoạn Lĩnh lại nghĩ, Lang Tuấn Hiệp hẳn là bị chuyện gì kéo lại.
"Thái gia —— thái thiếu gia."
Thái Diêm bước đến, gật đầu với đám đồng môn, thấy Đoạn Lĩnh vẫn còn đang nhìn dáo dác, hắn khẽ vẫy vẫy tay, hỏi: Phụ thân ngươi đâu?
Lập tức đến.
Đoạn Lĩnh cũng không có giải thích với Thái Diêm người đến đón không phải cha mình. Thái Diêm bước ra cửa lớn, một người thanh niên cưỡi con ngựa cao to tiến đến, để Thái Diêm ngồi ở trước người mình, đón hắn về nhà.
Đoạn Lĩnh ra vẻ hâm mộ nhìn nam nhân kia, nam nhân cũng không chút dao động thoáng nhìn về phía cậu, sau đó xoay người kéo cương rời đi.
Hai khắc sau, trong viện chỉ còn lại hơn mười người, xe ngựa bên ngoài cũng đã rất thưa thớt, thẳng đến khi người gác cổng gọi tới cái tên cuối cùng, chỉ còn duy có Đoạn Lĩnh và hài tử đánh cậu lần trước đứng lại trong cánh cửa.
Cậu hiện tại đã đứng mệt, liền đơn giản ngồi xuống bậc thang, hài tử kia đổi trọng tâm lên chân khác, tiếp tục dưa vào cửa nhìn về phía ngoài.
Phu tử cùng các tiên sinh đã đổi xiêm y xong, đi qua trước mặt Đoạn Lĩnh, chắp tay chào nhau xong liền tự bung dù về nhà nghỉ ngơi.
Người gác cồng đóng cửa lớn lại, mặt trời níu kéo soi vào một tia sáng cuối cùng, tia sáng bị lớp son màu ám thành màu tím sậm, chạm vào cái bóng của cây tùn trên đầu tường.
Người gác cổng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!