Chương 50: Chỗ đứng

Chiều nay đã không cần ăn bánh nướng nữa, người của phủ Thừa tướng đã đưa cơm đến, thậm chí so với ngày thường còn phải phong phú hơn, ngoài ra có thêm một bình rượu nhỏ. Lần này Vũ Độc cũng không lại khí phách hất bàn, Đoạn Lĩnh dọn cơm xong hai người đều có chút xấu hổ, Đoạn Lĩnh đợi Vũ Độc cầm đũa trước bản thân mới ăn cơm.

"Tên tiểu tử này, tiền đồ bất khả hạn lượng." Vũ Độc đột nhiên nói.

Đoạn Lĩnh im lặng rót rượu cho Vũ Độc, Vũ Độc uống xong cũng không nói thêm gì nữa.

Màn đêm buông xuống, Đoạn Lĩnh vẫn vào ổ chăn nhỏ của mình chuẩn bị ngủ, không có chút ý tứ rời đi nào, Vũ Độc cũng không đuổi y nữa. Sáng hôm sau Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc đánh quyền trong viện lại chạy đến học theo một hồi, Vũ Độc cau mày hỏi: "Còn chưa đi?"

Đoạn Lĩnh thuận tiện đáp: "… Ta đi."

Đoạn Lĩnh chào Vũ Độc chạy về phía nội viện phủ Thừa tướng, chính thức bắt đầu kiếp sống thư đồng của mình. Trước đây y đối với Mục Khánh không hiểu nhiều lắm, chỉ cảm thấy người này cũng giống Bạt Đô, mà thu thập loại người giống như Bạt Đô y đã có kinh nghiệm —— thiên biến vạn hóa không ngoài cốt lõi, đại để chỉ dùng bốn chữ "nhìn nhiều thành quen" là đủ rồi.

Thế nhưng Đoạn Lĩnh đã đoán sai, Mục Khánh và Bạt Đô hoàn toàn bất đồng, Bạt Đô chính là khẩu bất đối tâm, mà ngay ngày đầu tiên, ấn tượng của Mục Khánh trong lòng Đoạn Lĩnh đã triệt để trở thành, nói năng nhanh nhảu, không biết giữ miệng.

"Ngươi tên là Vương cái gì?" Mục Khánh hỏi Đoạn Lĩnh.

"Hồi thiếu gia, tiểu nhân là Vương Sơn." Đoạn Lĩnh nói với Mục Khánh.

Phu tử ho khan vài tiếng, Mục Khánh hoàn toàn không thèm để ý, lại hỏi Đoạn Lĩnh: "Vì sao là Vương Sơn? Có ý nghĩa gì sao?"

Phu tử liếc nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại nghĩ bây giờ là lúc lên lớp nha, ngươi vì sao lại nhiều lời như vậy?

Chỉ là phu tử lại nói: "Thiếu gia đã hỏi thì ngươi cứ nói."

Vì vậy, Đoạn Lĩnh vì không muốn bị phu tử coi thường, mở miệng đáp: "Vương, là quẻ Khôn trong kinh dịch, một dọc ba ngang, thanh đọc thứ sáu. Sơn, ba nét dựng thẳng, chính là tam dương, thuộc quẻ Càn. Vì vậy Vương Sơn cũng ứng đủ Càn Khôn."

Mục Khánh: "…"

Phu tử: "…"

" Vậy, tại sao không gọi Vương Xuyên?" Mục Khánh lại hỏi.

"Không tại sao." Đoạn Lĩnh đáp, "Nếu thiếu gia thích, tiểu nhân đổi tên thành Vương Xuyên cũng không sao."

Mục Khánh liền nhanh chóng khoát khoát tay, tiếp tục đọc sách. Phu tử vừa giảng đến phân nửa, bỗng nhiên Mục Khánh lại hướng về phía Đoạn Lĩnh hỏi: "Ngày hôm lúc trở về Vũ Độc có nổi giận không?"

Đoạn Lĩnh: "…"

Phu tử cũng ngừng giảng bài, có lẽ bình thường bị Mục Khánh cắt lời cũng đã sớm thành thói quen rồi, vừa lúc còn có thể uống hớp trà. Đoạn Lĩnh lại nói với Mục Khánh: "Không có, thiếu gia."

"Vậy có cho ngươi ăn sao?" Mục Khánh lại hỏi.

Lần này Đoạn Lĩnh gần như đã mò được tâm tư của Mục Khánh, nói: "Đã cho, tiểu nhân còn chưa bao giờ được ăn ngon như vậy."

Mục Khánh nghe vậy liền chớp mắt vài cái với Đoạn Lĩnh, trong lòng âm thầm đắc ý.

Phu tử lại bắt đầu giảng bài, sau một lúc lâu, Mục Khánh lại không chút nể mặt hỏi Đoạn Lĩnh: "Trong phòng Vũ Độc có loại độc dược gì thú vị không?"

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, làm phu tử trong phủ Thừa tướng đúng là thật không dễ dàng, liền ngắn gọn trả lời Mục Khánh vài câu. Bình thường Mục Khánh tuy không thiếu người chơi đùa, thế nhưng đây là lần đầu y gặp một người như Đoạn Lĩnh vậy, tiểu tư bình thường đều là vẻ mặt nịnh hót, hoặc là thường xuyên cùng y hồ nháo, hoặc là cúi đầu nghe theo, cung kính nhu thuận, hỏi tới nói đi đều là mấy chuyện tầm thường như vậy, ánh mắt cũng thiển cận, chỉ có thể làm lâu la, không có ý nghĩa gì.

Đoạn Lĩnh lại giống như một cái hồ sâu không thấy đáy, ổn trọng, nội liễm, thoạt nhìn còn đọc qua không ít sách, có chút kiến thức. Mục Khánh đối với đối phương không khỏi hiếu kỳ, giống như là vừa mua được một món đồ chơi mới vậy, dự định sau khi lý giải rõ trong trong ngoài ngoài của Đoạn Lĩnh rồi mới chịu bỏ qua.

Thế nhưng vừa hết một buổi sáng, hứng thú của Mục Khánh đối với Đoạn Lĩnh lại càng lúc càng đậm. Sau giờ ngọ, Đoạn Lĩnh còn bồi y chơi một trận xúc cúc[1], năm đó ở Thượng kinh đọc sách, mọi người lúc rỗi rảnh không phải chơi ném tên thì là xúc cúc, mọi người đối với hai loại kỹ năng này quả thực là chơi đến xuất thần nhập hóa, mà Hách Liên Bác càng là một tay hảo thủ, vẫn thường chiếm được nổi trội giữa đám bằng hữu.

Đoạn Lĩnh nhận được Hách Liên Bác một thân chân truyền, lại có võ nghệ làm nền, chỉ tùy tiện xử ra vài chiêu đã khiến Mục Khánh tràn đầy sùng bái.

"Như vậy, như vậy." Đoạn Lĩnh đem yếu quyết dạy cho Mục Khánh, Mục Khánh trăm triệu lần không ngờ tiểu tử này còn là cao thủ trong nghề, bọn tùy tùng trước đây bất quá chỉ đá lung tung vài đường, nào có bản lĩnh này? Hơn nữa Đoạn Lĩnh còn không giấu nghề mà dạy hết cho y, hai người ngươi đến ta đi chơi đùa một lúc liền đến giờ ngọ. Dùng ngọ thiện xong, Mục Khánh liền nằm lên nhuyễn tháp ngủ trưa một chốc, đến khi tỉnh lại lại thấy Đoạn Lĩnh đang ngồi quạt cho y, một bên còn cầm quyển sách say sưa đọc.

"Dụng công như vậy." Mục Khánh mơ mơ màng màng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!