Đoạn Lĩnh cất phần tiền thưởng kia vào ngực, trước hết ra chợ mua một ít rượu và thức ăn về, còn cắt thêm mấy đồng thịt xá xíu, lúc về đến viện tử liền nghe Vũ Độc hỏi:
"Vì sao đến giờ mới về?"
"Đi nghe đọc sách, có chút mải mê quên thời gian."
Đoạn Lĩnh đáp, lại bày cốc chén dọn thức ăn và rượu ra, đưa số tiền còn lại cho Vũ Độc..
Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, ánh mắt hết sức phức tạp.
"Nhận được tiền thưởng, hẳn là phải nên cao hứng." Vũ Độc nói,
"Có rượu uống cũng có thịt ăn."
Đoạn Lĩnh nghe ra được Vũ Độc là đang nổi giận, thế nhưng tựa hồ cũng không phải do y trở về trễ giờ, huống hồ y cũng không có nán lại bao lâu, viết một thiên văn chương cũng chỉ tốn gần nửa canh giờ.
Đoạn Lĩnh có chút không đoán được tâm tư của Vũ Độc, đang định mở miệng giải thích thì bên tai vang lên tiếng động thật lớn, cả cái bàn, thức ăn và rượu đều bị Vũ Độc đạp ra ngoài cửa. Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, ánh mắt nghi hoặc bất an.
"Lão tử học một thân võ nghệ."
Thanh âm của Vũ Độc rét lạnh,
"Lại giống như một con chó, phải giúp thiếu gia phủ Thừa tướng phối xuân dược mới nhận được mấy lượng tiền thưởng, mới có thể mua được rượu và thức ăn. Ta cũng không biết phải cao hứng thế nào cho đúng."
Đoạn Lĩnh hiểu được nhưng lại không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ thấy Vũ Độc chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài hành lang ngồi xuống.
Đoạn Lĩnh cẩn thận dọn dẹp đống đổ vỡ, dựng cái bàn lên, lại lấy phần thức ăn còn lại ra bày chỉnh tề như trước, nói: Ăn cơm đi.
Hai người liền ngồi vào bàn ăn cơm, ăn xong Đoạn Lĩnh lại đi rửa chén tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, Vũ Độc cũng theo quy cũ vào phòng ngủ trưa.
Sáng hôm sau, khi thấy Vũ Độc đánh quyền trong viện, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ có lẽ cũng đến lúc rồi, liền chạy đến đứng sau hắn khoa tay múa chân.
Ta không thu đồ đệ.
Vũ Độc thuận miệng nói, sườn mặt của y nghiêm nghị lạnh lùng, xoay người xuống tấn, một thế khai sơn chưởng đẩy đến. Đoạn Lĩnh chăm chú nhìn động tác của hắn, nhắm mắt làm theo, bày ra tư thế.
Vũ Độc đột nhiên dừng lại, nhấc chân đá vào đoạn cong đầu gối của y, Đoạn Lĩnh thình lình mất thăng bằng ngã nghiêng một chút, Vũ Độc lại duỗi chân gạt chân y, Đoạn Lĩnh liền sấp xuống.
Sau đó, Đoạn Lĩnh còn rất ngoan cường đứng lên tiếp tục bắt chước Vũ Độc, Vũ Độc lại gạt chân, Đoạn Lĩnh lại ngã, cứ thế bốn năm lần, Vũ Độc cũng không khỏi buồn cười.
"Bộ quyền này ngươi luyện chẳng khác gì con quay cả." Vũ Độc cười nhạo nói.
Đoạn Lĩnh cũng thấy buồn cười, đứng dậy phủi phủi một thân tro bụi trên người. Vũ Độc lại nói:
"Ngươi cũng không phải người có khiếu luyện võ, tỉnh lại đi."
Lúc Vũ Độc vào phòng, Đoạn Lĩnh lại dựa vào ký ức lần nữa luyện lại bộ quyền cước kia, không khỏi bị đối phương châm chọc đã kích một phen. Vũ Độc ngồi trên bậc cầu thang, không ngừng cười nhạo Đoạn Lĩnh.
Lát sau lại có một nha hoàn tiến đến cắt đứt thú vui của hắn, bảo rằng thừa tướng cho mời, tiện thể cũng bảo hắn dẫn theo Đoạn Lĩnh.
Sắc mặt của Vũ Độc hơi đổi một chút, nhớ tới việc hôm qua Đoạn Lĩnh đã nói, cho rằng Mục Khoáng Đạt gọi hắn đến như vậy cũng không phải chuyện lạ.
"Nếu như Thừa tướng hỏi đến lai lịch của ta…" Trong ngực Đoạn Lĩnh có chút bồn chồn hỏi Vũ Độc.
Vũ Độc cũng tự biết không thích hợp, ở trong phủ Thừa tướng mạc danh kỳ diệu thu nhận tiểu tư, việc này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ.
Nếu như không nói rõ ràng, Mục Khoáng Đạt nể chút mặt mũi này của hắn để y lại cũng coi như thôi, nhỡ như thực sự muốn đem xung quân hoặc bán làm nô lệ, Vũ Độc cũng không có biện pháp nào.
"Lát nữa Thừa tướng có hỏi gì ngươi cũng không cần trả lời." Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!