Chương 28: Thế cục

Nhân sinh trên đời, luôn có một số việc cho dù phải vượt qua đao sơn hỏa hải, nước sôi lửa bỏng, biết rõ phải chết vẫn muốn đi làm.

Thái Văn không thể lựa chọn một mục tiêu khác sao?

Đối với câu hỏi này, Lý Tiệm Hồng chỉ trả lời không thể, Thái Văn đã không còn lựa chọn nào khác.

Phụ thân của Thái Văn và Thái Diêm từng là đại nho vùng Trung Nguyên, sau khi Liêu đế công phá Thượng kinh, Thái Nghiệp đầu hàng, là một trong những người đầu tiên phát thảo ra cơ chế của Nam diện quan.

Sau đó Trần quốc lập kế phản gián, Thái Nghiệp bị Liêu đế hàm oan xử tử, chỉ để lại hai huynh đệ Thái Văn và Thái Diêm sống nương tựa lẫn nhau, mà Thái gia ở phía nam hiện tại cũng là nhân tài điêu linh, nhân khẩu thưa thớt, không thể nương tựa.

Sau đó Gia Luật Đại Thạch lại vì Thái gia lật lại án oan, sau đó phải thu xếp người nhà họ Thái như thế nào đã trở thành vấn đề khó khăn lớn nhất.

Nếu người của Thái gia ra làm Nam diện quan nhất định sẽ người người kiêng kỵ, thế nhưng quan hệ bên Bắc viện thì lại bị người họ Hàn và Tiêu thái hậu nắm chặt trong tay, tuyệt đối không cho phép Gia Luật Đại Thạch có cơ hội lợi dụng sơ hở, duy chỉ có võ quan là thích hợp nhất với Thái Văn.

Lĩnh binh sao? Không được, trong nhà còn có ấu đệ phải trông nom, vì vậy Thái Văn liền được bổ nhiệm vị trí tại Tuần phòng ty ở Thượng kinh, hắn còn không ngừng cố gắng đảm trách.

Thái gia căn bản không phải võ tướng thế gia, vì vậy cho dù Thái Văn có chăm chú khổ luyện công phu đến đâu cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, căn cốt không cho phép, khó thành đại tướng, nếu không có chiến loạn còn tốt, một khi quốc gia có nạn, kết quả của hắn đã có thể nhìn thấy từ trước.

Lúc Lý Tiệm Hồng bàn bạc kế hoạch cùng Gia Luật Đại Thạch đã từng hỏi đối phương không ít lần, thế nhưng Gia Luật Đại Thạch lại cho rằng mặc dù Thái Văn không đủ năng lực nhưng thắng ở trung tâm, cho dù phải liều mạng cũng sẽ nhất quyết thủ hộ kinh thành, Lý Tiệm Hồng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Thái Văn quả nhiên đem cái mạng nhỏ của mình bồi vào Thượng kinh, hắn đã dùng tính mệnh của một đứa con vợ lẽ để đổi lấy lòng tin tưởng tuyệt đối của Gia Luật Đại Thạch với Thái gia, đổi lấy tiền đồ cẩm tú của Thái Diêm.

"Hết thảy đều sẽ qua thôi."

Lý Tiệm Hồng hướng về phía nhi tử nói,

"Có một số việc, dù biết rõ sẽ chết vẫn phải đi làm, đó là"sỹ.

Sau chiến loạn, Thượng kinh từ từ khôi phục như thường, Ích Ung quán đã bị lửa đốt qua, hiện tại còn đang chỉnh lý kiểm kê điển tịch còn lại, để các môn sinh một kỳ nghỉ dài hạn.

Ba ngày sau, Đường Tế Sự chọn một địa điểm mới làm học đường, để bọn môn sinh ban ngày đến đọc sách, buổi tối thì quay về nhà.

Lúc Đoạn Lĩnh gặp lại Thái Diêm lần nữa chỉ thấy trong lòng vạn phần chua xót, thế nhưng y vẫn nhớ lời Lý Tiệm Hồng đã dạy, nếu Thái Diêm không muốn nhắc đến thì y cũng sẽ không hỏi, chỉ xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Sau khi Thái Văn rời đi, Thái Diêm ít lời hơn nhiều, bình thường cũng không trò chuyện với đồng môn, thậm chí đối với Đoạn Lĩnh cũng chỉ giao tiếp vài câu không mặn không nhạt, phần lớn đều có liên quan đến học tập, sau khi tan học càng là nhấc túi liền đi.

Đoạn Lĩnh thì ban ngày đọc sách, buổi tối về nhà học tập võ nghệ cùng với Lý Tiệm Hồng, hiện tại y đã bắt đầu cảm thấy thời gian cấp bách rồi, trước kia lãng phí nhiều thời gian như vậy đơn giản là một loại ấu trĩ cực độ.

Y lúc nào mới có thể học được một phần bản lĩnh của phụ thân chứ? Đoạn Lĩnh vẫn thường tự hỏi vấn đề này, thế nhưng vẫn luôn không hỏi ra miệng, tránh né một chút cất lời:

"Lúc nào con mới có thể đạt được trình độ như Lang Tuấn Hiệp?"

"Thiên hạ nhiều người như vậy."

Lý Tiệm Hồng đang giúp Đoạn Lĩnh lau kiếm, thuận miệng nói,

"Tổng cộng cũng chỉ có bốn tên thích khách nổi danh, con sau này cũng không cần làm thích khách, học bọn họ làm gì?"

Đoạn Lĩnh không lên tiếng.

"Học một chút hay một chút." Lý Tiệm Hồng nói,

"Võ công không chỉ phải học mà còn phải luyện. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành nhìn mỗi người."

Đoạn Lĩnh Dạ một tiếng, đã mấy tháng qua, y cũng trầm ổn hơn rất nhiều, còn tu tập một bộ nội công, mặc dù so với cái loại quái vật như Lang Tuấn Hiệp, Vũ Độc thì còn kém xa, thế nhưng cũng có thể cố sức dùng vài bước nhảy lên mái tường.

Lại thêm một mùa đông nữa đã đến, Đoạn Lĩnh bấm đốt ngón tay tính ngày, nếu như Gia Luật Đại Thạch thật sự giữ lời, Lý Tiệm Hồng cũng sắp phải xuất phát rồi, thế nhưng y cũng không hỏi, Lý Tiệm Hồng cũng không nhắc đến.

Thẳng đến khi trận tuyết đầu đông chậm rãi phủ xuống, đem cả Thượng kinh trùm lên một tấm màn trắng bạc, Ty Nghiệp cũng đưa thiếp đến thông báo, đầu xuân Ích Ung quán sẽ hoàn tất tu sửa, lịch học tập trở về như trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!