Chương 27: Sau tràng hạo kiếp

Đoạn Lĩnh gật đầu, rảo bước đuổi kịp các thiếu niên khác.

Ven đường quả nhiên không còn nguy hiểm, rời xa thành bắc, thanh âm giao tranh cũng dần nhỏ xuống, không biết tình hình chiến sự đã như thế nào, mà nơi này cách Thái gia cũng không bao xa, Thái Diêm nhân tiện nói: "Đến nhà của ta tránh một chút đi."

Cả nhóm người đã mệt lại nói, đều nhất tề gật đầu hướng cước bộ về phía Thái phủ.

Thái Diêm muốn tìm gì đó ăn, cất tiếng gọi tôi tớ vài lần nhưng không có ai trả lời, trong nhà khắp nơi bừa bộn, hiển nhiên là đã bị người mang đi, Đoạn Lĩnh lại vào hậu viện nhìn quanh, thấy trong góc tường có thi thể một tên Nguyên binh, trên lưng còn trúng một mũi tên, tựa hồ là sau khi bị bắn mới chạy vào đây, trên người vẫn còn hơi ấm.

"Có một thi thể." Đoạn Lĩnh uống nước, bình tĩnh nói.

"Mặc kệ gã." Thái Diêm nói, "Đều đến tiền thính ngồi đi."

Hách Liên Bác đem trù phòng của Thái gia gần như đều lật ngược lên, thế nhưng cái gì cũng không có, phỏng chừng cũng đã mấy ngày chưa hề nổi lửa, bếp lò một mảnh lạnh lẽo. Mọi người chỉ đành lấy chút nước từ giếng uống cho đỡ đói, lại có người hái một ít lá cây ngoài hoa viên nhai đỡ.

"Uống nhiều nước một chút." Đoạn Lĩnh nói, "Uống nước có thể lấp bụng, vỏ cây gọt giũa một chút cũng có thể dùng đỡ đói."

Mọi người đều đã đói bụng thật lâu, Đoạn Lĩnh lại sờ sờ cái trán của Thái Diêm —— vẫn còn đang sốt. Mọi người ngồi tựa vào nhau nghỉ ngơi, Hách Liên Bác trực tiếp ngáy khò khò, ngay cả nước bọt cũng chảy xuống, Đoạn Lĩnh cầm lấy một cái gối đầu nằm xuống bên cạnh Hách Liên Bác, trong tay vẫn nắm chặt bội kiếm.

Thái Diêm là gục vào bàn ngủ mất, cả đám thiếu niên nằm vật ra đầy đại sảnh lần lượt thiếp đi, cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài lại vang lên một trận vó ngựa. Mọi người hiện tại đều như chim sợ cành cong, tất cả đều giật bắn lên, Đoạn Lĩnh cầm lấy bội kiếm núp phía sau cửa, nương vào khe hở nhìn ra ngoài, thấy người tới là binh sĩ mặc sáo phục của Tuần phong ti, cả người nhiễm máu.

"Bên trong có người sao?" Binh sĩ hô to.

Hách Liên Bác đẩy cửa đi ra ngoài, Đoạn Lĩnh cũng không hiện thân, e sợ gặp phải đào binh đến đánh cướp, may mà gã binh sỹ kia lại nói: "Đánh xong rồi, mau tập trung đến giáo trường bên ngoài Tuần phòng ti, có thể lĩnh lương thực."

Tất cả mọi người đều thầm cảm tạ trời đất, Hách Liên Bác lại vội vã đuổi theo hỏi dồn: "Nguyên, Nguyên, Nguyên quân đi, đi…"

Binh sỹ kia căn bản mặc kệ hắn, lập tức xoay người rời đi, chúng thiếu niên phát ra một trận cười vang, bởi vì tối qua biến cố đến quá đột nhiên, mọi người phần lớn đều chỉ mặt áo đơn quần ngắn, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một chút, bất chợt có cảm giác như lần nữa đạt được tân sinh.

Đêm qua mặc dù Đoạn Lĩnh đã ăn xong thức ăn Lý Tiệm Hồng chuẩn bị cho mình, thế nhưng hiện tại cũng đã đói đến mức trước mắt đầy sao. Thế nhưng Thượng kinh có đông dân cư như vậy, bọn họ còn phải vượt qua gần phân nửa tòa thành mới đến giáo trường, còn gặp một trận mưa lớn, cả chặng đường phần lớn đều mệt nhọc đến không chịu nổi, đến khi bọn họ có mặt tại giáo trường cũng đã sắp đến hoàng hôn.

Bên ngoài Tuần phòng ti có không ít thương binh đang nằm, bọn họ đau đớn rên rỉ, khôi giáp quăng đầy mặt đất.

Lửa phía thành bắc đã được dập tắt, Thượng kinh tựa như bị tàn nhẫn gột rửa qua một trận, Đoạn Lĩnh nhìn thấy mà thập phần khổ sở, quay đầu muốn tìm kiếm Lý Tiệm Hồng. Tại nơi người đông nhốn nháo như vậy, giữa bọn họ vẫn giống như có một sợi dây liên hệ kỳ diệu, chỉ cần ở trong tầm mắt, y chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy được phụ thân.

Trên khôi giáp của Lý Tiệm Hồng nhuốm đầy máu khô đen kịt, hắn đang đứng ở trước cửa Tuần phòng ti trò chuyện cùng Gia Luật Đại Thạch đã thụ thương.

Đoạn Lĩnh vốn muốn tiến đến, Lý Tiệm Hồng lại là mắt cũng không liếc, biểu tình nặng nề, gương mặt vẫn hướng về phía Gia Luật Đại Thạch, thế nhưng ngón tay lại hướng về phía Đoạn Lĩnh nhẹ nhàng lắc lắc.

Đoạn Lĩnh hiểu ý, Lý Tiệm Hồng là không muốn để Gia Luật Đại Thạch nhìn thấy y, liền xoay người lẫn vào đám đông, đi khắp nơi tìm kiếm Thái Diêm.

Thái Diêm bước đến bên cạnh một binh sỹ có chút quen mặt, sốt ruột hỏi: "Ca ta đâu?"

"Thái công tử." Phía sau có người lên tiếng gọi y.

Đó là một binh sỹ thoạt nhìn còn khá lành lặn, Đoạn Lĩnh theo sau Thái Diêm bước qua, người kia đưa cho Thái Diêm một miếng bánh, nói, "Công tử dùng trước."

Thái Diêm tiếp nhận rồi tiện tay đưa cho Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nhét vào trong lòng, theo sau Thái Diêm bước vào một cái lều trắng lớn. Trong lều khắp nơi đều là thương binh, Thái Diêm hơi chùng bước, thế nhưng binh sỹ kia vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đến tận cuối lều, nơi đó có một người an tĩnh nằm, bị vải trắng đắp lên toàn thân.

Thái Diêm trầm mặc quỳ xuống trước thi thể, bàn tay run run giật tấm vải trắng ra, để lộ gương mặt Thái Văn lem luốc máu tươi. Lồng ngực của hắn còn lộ ra phân nửa mũi tên, trong tay nắm chặt phân nửa còn lại.

"Công phu của huynh ấy cũng không tốt, Gia Luật Đại Thạch đề bạt huynh ấy đều là nhìn vào phân thượng của phụ thân chúng ta." Thái Diêm nhìn Đoạn Lĩnh nói, "Ta cầu cha ngươi dạy ta kiếm pháp, nguyên bản cũng là muốn trở về dạy huynh ấy, dùng để bảo mệnh…"

Nói xong câu này, Thái Diêm lập tức hôn mê, ngã vào trong lòng Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh lau nước mắt, sợ sau khi Thái Diêm tỉnh dậy thấy thi thể ca ca của mình lại khổ sở liền cố hết sức ôm đối phương ra ngoài. Ở bên ngoài mọi người đều khẩn trương, thế nhưng cũng có binh sỹ đến xem qua Thái Diêm —— quả nhiên là sốt cao không lùi, dù sao y cũng là gia thuộc, hơn nữa đại huynh còn vì quốc vong thân, liền phân phó quân y đến chẩn mạch cho Thái Diêm.

Quân y mở một phương thuốc hạ sốt cho Thái Diêm, Đoạn Lĩnh lại mượn một cái nồi nhỏ đặt lên bếp lửa trong Tuần phòng ti sắc thuốc. Sau khi Thái Diêm uống xong lại giằng co khoảng chừng một đêm mới có người đi đến nói chuyện với bọn họ: "Này, các ngươi có phải học trò không? Sư phụ của Ích Ung quán đang chờ ở bên ngoài."

Binh sỹ của Tuần phòng ti lấy ra một chiếc xe đẩy nhỏ, lại đặt Đoạn Lĩnh và Thái Diêm lên, đẩy về Ích Ung quán. Lúc đến nơi trời cũng đã khuya, tình trạng của Thái Diêm có tốt hơn một chút nhưng vẫn còn sốt nhẹ, thỉnh thoảng còn mê sảng lẩm bẩm vài câu. Hách Liên Bác vốn đã thất lạc ở bên ngoài giáo trường cũng đã tìm về tới, còn có không thiếu học trò của Ích Ung quán, lúc Nguyên quân vào thành có vài người chậm chân không thoát kịp đã mất mạng, may là phần lớn đều sơ tán kịp, mà Đường Tế Sự cũng vẫn còn sống sót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!