"Ngươi muốn học kiếm làm gì?" Lý Tiệm Hồng hỏi.
"Tiểu điệt là người Thái gia, danh gọi Thái Diêm…" Thái Diêm cung kính báo danh.
Lý Tiệm Hồng nhướng mày, nói: "Danh tính của ngươi ta cũng không hứng thú, chỉ hỏi vì sao muốn học kiếm."
Thái Diêm đáp: "Ca ta là quan quân, ta sợ hắn gặp nguy hiểm nên muốn học chút bản lãnh."
Lý Tiệm Hồng lại tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hỏi Đoạn Lĩnh: "Ca của hắn chính là người đã gõ cửa nhà chúng ta hôm đại tuyết, Thái Văn sao?"
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng liền nói với Thái Diêm: "Chúng ta đã nhận một cái nhân tình của ca ngươi, hiện tại liền trả cho ngươi đi. Nhưng ngươi phải ghi nhớ, mặc kệ học được mấy phần, ngươi cũng không được dùng để đối phó nhi tử của ta."
"Chúng ta là hảo hữu." Đoạn Lĩnh nói.
"Đứng ở phía sau luyện theo đi." Lý Tiệm Hồng dặn dò, "Lại tìm một nhánh cây làm kiếm."
Thái Diêm gật đầu đứng ở phía sau Đoạn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng lại xem như hắn không có mặt, giống như trước bắt đầu dạy Đoạn Lĩnh. Lúc này Đoạn Lĩnh đã là vừa học đã hiểu, một lúc lâu sau Lý Tiệm Hồng liền giống như đêm trước, lắc người ly khai.
Thái Diêm gật đầu với Đoạn Lĩnh tỏ vẻ cảm tạ, Đoạn Lĩnh cười cười có chút ngượng ngùng, dù sao phụ thân đối với Thái Diêm cũng thật quá không khách khí rồi, chỉ là Thái Diêm cũng không hề để ý chút nào, trái lại còn hỏi Đoạn Lĩnh: "Bộ kiếm pháp này của cha ngươi gọi là gì?"
Đoạn Lĩnh mờ mịt nói: "Ta không biết."
Thái Diêm phảng phất nhìn thấy được hy vọng, nói: "Ngày mai ta cũng đi tìm một thanh kiếm đến, để ta nhìn kiếm của ngươi một chút."
Đoạn Lĩnh đưa kiếm cho Thái Diêm, nhìn qua một chút trên vỏ kiếm có khảm không ít bảo thạch, hiển nhiên thập phần quý báu, hai thiếu niên cũng không nhìn ra phân tấc gì, cuối cùng Thái Diêm cũng lên tiếng: "Hảo kiếm."
Chiến sự kéo dài một ngày lại một ngày, Đoạn Lĩnh lần đầu tiên trải qua chiến tranh không khỏi có loại cảm giác bất an, mà cư dân Thượng kinh ban đầu cũng là bàng hoàng hoảng hốt, thế nhưng Nguyên quân vây thành một đoạn thời gian mọi người cũng bắt đầu quen đi, bên trong Ích Ung quán cũng không quản đến nghiêm như trước. Ngày hôm sau, Thái Diêm chạy vào trong thư các trộm được một thanh kiếm đồng, dự định dùng trước một chút, buổi tối lại đi theo Đoạn Lĩnh chờ Lý Tiệm Hồng.
"Đây là kiếm pháp ta tự nghĩ ra."
Lúc Lý Tiệm Hồng bị hỏi tên kiếm pháp thì chỉ đơn giản đáp lại như vậy, sau đó liền bắt đầu đốc thúc Đoạn Lĩnh.
Mấy hôm trước, tay của Đoạn Lĩnh thường xuyên mỏi đến không nâng lên nổi, bả vai cũng đau đớn từng trận, Lý Tiệm Hồng còn phải vận chân khí giúp cậu xoa bóp một chút, Đoạn Lĩnh sau khi ngủ một đêm lại cảm thấy rất kỳ quái, phát hiện vai mình đã không đau như vậy nữa.
Lý Tiệm Hồng luôn luôn vội đến vội đi, mà có Thái Diêm ở bên Đoạn Lĩnh cũng không tiện hỏi hắn đang bận những gì, thế nhưng cậu cũng quen đi, yêu cầu đã hạ thấp đến chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Lý Tiệm Hồng đã cảm thấy mỹ mãn. Thời gian như vậy cứ kéo dài suốt một tháng, trong thành cũng xảy ra chút ít biến hóa, tuy rằng các thiếu niên vẫn luôn đọc sách không biết cụ thể thứ gì đã thay đổi, thế nhưng lại có thể từ rất nhiều chi tiết nhỏ phát hiện khác biệt.
Tựa như, cơm cũng không thể ăn được đến no, mỗi người quy định chỉ được lấy một chén.
Thức ăn buổi trưa cũng đổi thành cháo loãng.
Cơm tối không có thịt, chỉ có rau xanh.
Nguyên quân vây thành một tháng, Thượng kinh bắt đầu đối mặt nguy cơ cạn lương.
Lúc Lý Tiệm Hồng đến đây còn mang theo một gói thịt quay ném cho Đoạn Lĩnh.
Vì vậy Đoạn Lĩnh ngồi ăn trước, thỉnh thoảng còn có thể chia cho Thái Diêm một ít, Lý Tiệm Hồng thì ngồi một bên hỏi thăm xem hôm nay cậu đã học được cái gì, đọc sách gì, đợi đến khi Đoạn Lĩnh ăn xong mới bắt đầu dạy kiếm.
Chiến sự mỗi ngày một khẩn cấp, nội thành Thượng kinh lại bắt đầu gấp rút hẳn lên, hôm nay là ngày về nhà, thế nhưng hiện tại binh hoang mã loạn, Tế Sự liền quyết định không cho ra ngoài, học trò vẫn phải ở lại trong Ích Ung quán.
Lúc này ở bên ngoài, ba mặt đông nam tây khắp nơi đều có tên lạc từ ngoài thành bắn vào, duy chỉ có bắc môn là an toàn nhất, dù cho các gia trưởng có phí bao nhiêu nước bọt cầu xin, Tế Sự cũng chỉ dùng ngữ điệu hòa ái dễ gần nói một câu, không thả chính là không thả, cho dù nói cái gì cũng không được.
Đến hoàng hôn thì Thượng kinh đón nhận cơn mưa thu đầu tiên, cơm tối cũng chỉ còn lại cháo loãng, bên ngoài tường vây không ngừng có người tiếp tế thức ăn vào trong, phần lớn chính là bánh bột ngô cùng với thịt khô. Hiện tại cho dù là quan viên phú thương cũng đã không còn thịt, có tiền cũng đã không mua được món lương thực, chỉ còn một ít gạo cũ, bột ngô và thịt khô ngày thường vẫn tích trữ.
Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh uống hết một chén cháo lại ăn vài miếng dưa muối, cả hai mang theo bụng đói đi xuống hành lang nhìn quanh, thế nhưng Thái Văn vẫn không có đến.
Mỗi lần nghe được tiếng vó ngựa, Thái Diêm liền đội mưa bước nhanh ra ngoài, đu người lên bờ tường nhìn quanh, đến khi phát hiện cũng không phải là Thái Văn liền chỉ đành nhường vị trí ra cho học sinh khác. Cứ như thế qua vài lần, Thái Diêm từ mong đợi chuyển thành thất vọng, thậm chí ẩn ẩn còn có phẫn nộ.
"Ta trở về ngủ." Thái Diêm nói, "Lúc cha ngươi đến thì gọi ta một tiếng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!