Đoạn Lĩnh quay về phòng, phân phó thị vệ mang tấu chương đến xử lý, nhưng y lại cứ ngồi đối diện với cả chồng tấu chương ngẩn người suốt một buổi chiều.
Vũ Độc có chút sốt ruột nhìn thị vệ mang tấu chương đến, bên ngoài còn có người canh giữ, thậm chí là nô tài quét lá trong vườn… Tạ Hựu đã đem toàn bộ thái giám đổi đi, an bày trong Đông cung này tất cả đều là thị vệ thân cao tám xích, vóc người cân xứng, dung mạo anh tuấn trẻ trung.
Đã từng, Đại Trần có chức vị gọi là Chấp kim ngô, sau được xác nhập cùng Hắc giáp quân, tiêu chuẩn là chọn những thị vệ có thể lên điện lộ mặt, người nào cũng là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái lại rất biết tự hạn chế, không thích nói cười.
Hiện tại toàn bộ đều phái đến Đông cung, cũng không biết Tạ Hựu là có ý gì
Đều đi ra ngoài! Vũ Độc ngẫm nghĩ một chút liền nổi giận, đang cân nhắc xem liệu có nên mượn cớ độc chết bọn họ hay không, Đoạn Lĩnh lại nói:
"Ngươi suốt ngày phát giận cùng bọn thị vệ làm gì"
Vũ Độc chỉ đành ngậm miệng, nghiêm mặt âm trầm.
Đoạn Lĩnh nhìn sang đối phương, chỉ đành đem thương cảm trong lòng gác qua một bên, hỏi: Chuyện thế nào?
Vũ Độc nói: Ta phải đi.
Đoạn Lĩnh hỏi: Đi chỗ nào?
Vũ Độc không trả lời, viền mắt Đoạn Lĩnh đột nhiên ửng đỏ, hỏi:
"Làm sao vậy? Sao lại nói chuyện này?"
Vũ Độc thấy Đoạn Lĩnh thiếu chút liền phải khóc, vội nói:
"Không sao cả, ta chỉ là đi làm chút chuyện, một khắc sau sẽ trở về."
À! Vậy ngươi đi đi. Đoạn Lĩnh nói, Làm chuyện gì?
Không có gì. Vũ Độc nói,
"Phối điểm thuốc cho ngươi uống."
Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc xoay người ra ngoài, thở dài, đứng trong hành lang nhìn đám chim chóc hồi lâu, bộ dạng hoàn toàn là trên đời không còn gì vui vẻ.
Thị vệ, thái giám, cung nữ đi ngang qua đều hướng về phía Vũ Độc cúc cung. Vũ Độc có thể nói là người thăng quan nhanh nhất từ khi Đại Trần khai quốc đến nay, từ võ tướng nhảy thành văn quan cũng không nói, lại trong vòng ba năm vọt tới Thái tử thái sư, từ vô phẩm lên đến chính nhất phẩm, cho dù là thiên tài liên trúng tam nguyên[1] cũng chưa có quan vận như hắn.
Đứng một hồi, Vũ Độc lại quay về bồi Đoạn Lĩnh xem tấu chương, Đoạn Lĩnh nhìn Vũ Độc, một hồi muốn uống nước, một hồi muốn lấy sách, Vũ Độc liền cứ thế nghiễm nhiên để y sai sử.
Đến đêm, Vũ Độc dẫn Đoạn Lĩnh đến ăn tối cùng Lý Diễn Thu. Lúc hai người ăn cơm Vũ Độc đứng bên hầu hạ, Trịnh Ngạn từ đầu đến cuối đều túc trực gần đó, Diêu Phục và Ngũ công chúa cũng có mặt, cả nhà nhàn thoại vài câu, ai cũng biết Đoạn Lĩnh còn chưa thoát khỏi cái chết của Lang Tuấn Hiệp.
Lý Tiêu vài lần muốn khuyên đều bị Diêu Phục pha trò cản trở.
"Hoàng nhi định xử lý Thương Lưu Quân thế nào?" Cuối cùng Lý Tiêu hỏi.
Nếu để Thương Lưu Quân tiến cung, dù sao cũng là gia thần trước đây của Mục Khoáng Đạt, cho dù hắn Trịnh Ngạn tâm đến thế nào mọi người cũng không yên lòng, giữ hắn ở lại Giang Châu, cũng có chút không thích hợp.
"Để hắn đi cùng Mục Khánh thôi."
Đoạn Lĩnh nói.
"Người của Mục gia không thể lưu." Lý Tiêu nói,
"Tránh cho sau này có chuyện không hay."
Không cần quan tâm. Lý Diễn Thu nói,
"Tiểu tử kia lại còn có thể làm ra chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!