Chương 22: Kềm chế

Ban đầu Gia Luật Đại Thạch vẫn chưa nhận ra người bên trong là ai, thế nhưng vừa nghe được thanh âm này nhất thời liền tỉnh rượu, lui ra phía sau vài bước, quát to: "Người đâu!"

Lập tức có vài thị vệ lao ra vây quanh Gia Luật Đại Thạch, Lý Tiệm Hồng buông chung trà xuống, lẩm bẩm nói: "Cô vương hôm nay căn bản không bằng chó nhà có tang, Gia Luật huynh cần khẩn trương như vậy làm gì?"

Gia Luật Đại Thạch nhất thời thất thố, đợi đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện trong phòng chỉ có duy nhất một mình Lý Tiệm Hồng, lập tức nhìn về phía Tầm Xuân phu nhân, nói: "Ngươi, Quỳnh Hoa viện các ngươi đúng là…"

"Nô gia cũng không nhận ra vị khách nhân này." Tầm Xuân phu nhân bình thản đáp, "Chỉ là hắn vừa đến đây liền đuổi cũng không chịu đi, nói trừ phi gặp được đại vương mới nguyện ý ly khai, đại vương xin đừng nghi ngờ."

"Tiến vào uống chén rượu thôi." Lý Tiệm Hồng nói, "Ân cũng tốt, thù cũng tốt, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, ngươi hà tất canh cánh trong lòng như vậy?"

Gia Luật Đại Thạch cười lạnh một tiếng, ngược lại cũng sảng khoái cất bước vào trong, Tầm Xuân ở phía sau bất chợt đóng cửa lại, đám thị vệ muốn vào trong cũng bị nàng ngăn cản, còn khoát khoát tay, ý bảo xin chớ mạo phạm.

"Các ngươi cứ đợi ở bên ngoài." Gia Luật Đại Thạch cất tiếng, "Không được ta phân phó, ai cũng không được tiến vào."

Tây Xuyên.

"Ta vẫn luôn suy nghĩ."

Màn đêm đen kịt, nước mưa tí tách rơi xuống mặt đất, Lang Tuấn Hiệp đang đứng trong một con ngõ sâu hun hút.

Hiện tại y đã bị ép đến đường cùng, không ngừng thở dốc, một đám binh sỹ vây quanh y ngăn ở đầu ngõ, phi phong[1] trên người Triệu Khuê đón gió tung bay, hắn chân đạp nước mưa uy phong mà đến. Lang Tuấn Hiệp dựa người vào bức tường cuối ngõ, phía cánh tay bị mất ngón đã biến thành màu xanh đen, cả cánh tay đều bị phù thũng, làn da căng bóng tựa hồ phát sáng.

"Lý Tiệm Hồng đến tột cùng đã dùng biện pháp gì khiến ngươi khăng khăng một mực với hắn như vậy." Triệu Khuê chắp tay sau lưng, hình thể cao lớn hùng tráng, ánh lửa chập chùng chiếu sáng lên nửa bên mặt của Lang Tuấn Hiệp.

"Người sống trên đời đều phải tìm một nơi để nương tựa." Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói, "Nếu không phải ngươi, chính là hắn, tới tới đi đi đều là khách qua đường, có gì khác biệt?"

Trong ngõ nhỏ khắp nơi đều có cung nỏ, bốn phía đều là nhà dân, ngay cả trên mái ngói hay sau bức tường Lang Tuấn Hiệp đang tựa lưng đều có người mai phục. Triệu Khuê vì muốn bắt được y đã phát động hơn một nghìn quân lập trận tại nội thành, quả xứng danh thiên la địa võng, không có đường trốn thoát.

"Khí vận của Lý Tiệm Hồng đã hết." Triệu Khuê nói, "Ngươi cũng nên bỏ tối theo sáng rồi, kính ngươi cũng là một trang hán tử, ta cũng không cần nhiều lời vô ích."

Lang Tuấn Hiệp hít sâu một hơi nhắm mắt lại, sau đó lại đem một hơi kia chậm rãi thở ra.

"Ta vốn cho là, thân thủ của Thương Lưu Quân đã đến bậc này, hoàn toàn không cần dùng độc." Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói.

Triệu Khuê xoay người rời đi, đám thủ hạ lại tiến lên trói Lang Tuấn Hiệp lại, áp giải khỏi con ngõ.

Thượng kinh.

"Uống chén rượu thôi." Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, "Không thể dùng mặt thật gặp gỡ, xin quân lượng thứ."

Lý Tiệm Hồng nói xong liền rót rượu cho cả hai, lại nâng ly lên trước tỏ lòng kính trọng.

Ly rượu kia Gia Luật Đại Thạch cũng không uống, ngón tay hắn không ngừng gõ gõ lên án kỷ, Lý Tiệm Hồng lại nói: "Phía sau bình phong là nhi tử của ta."

Gia Luật Đại Thạch thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào bình phong, Đoạn Lĩnh cũng không biết có nên bước ra hay không, cuối cùng chỉ dùng cái bóng tỏ ý, đứng sau bình phong hơi chút khom người.

Đến lúc này Gia Luật Đại Thạch mới nâng ly rượu kia lên uống, sau đó đẩy ngã chiếc ly nằm ngang trên án.

"Bọn họ nói, trong đám người Hán, lá gan của ngươi là lớn nhất." Gia Luật Đại Thạch trước đó đã ở tiền viện Quỳnh Hoa viện uống đến ngà ngà, lúc này men say đã thấm nhuần, lẩm bẩm nói, "Hiện tại ngươi chạy đến Thượng kinh là muốn làm cái gì?"

"Thiên địa tuy lớn." Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, "Thế nhưng không đâu bằng nhà mình. Ta có nhà lại không thể trở về, lại không muốn cùng người Nguyên lăn lộn một đoàn, vì vậy chỉ đành đến Thượng kinh ngụ lại."

"Ngụ lại?" Gia Luật Đại Thạch rất là nghi hoặc, nghe được đối thủ một mất một còn lại có thể lặng yên không tiếng động xâm nhập vào lãnh địa của mình, không khỏi lắp bắp hỏi, "Ngươi ngụ lại nơi nào?"

Gia Luật Đại Thạch nheo lại mắt, nhìn Lý Tiệm Hồng một lúc bỗng nhiên lại nhớ đến vụ hành thích mấy năm trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!