Đây là một tòa cổ tháp đã có đến bốn trăm năm lịch sử, năm đó Ma Già đại sư từ Tây Vực xuôi đông, ở trên thảo nguyên gieo rắc mầm móng phật hiệu, tiến nhập Trung Nguyên, truyền kinh giáo nghiệp. Đến khi người già yếu lại một lần nữa đến nơi biên cương này, trên tay chỉ cầm một cây quải trượng đi bộ vượt qua cực tây của Tiên Ti sơn, dự định muốn đến nơi xa hơn ở phương bắc.
Cũng chẳng hiểu tại sao ngài lại dừng bước tại đây, còn ở trên đỉnh dãy núi này dựng lên một ngôi chùa như vậy. ở trong truyền thuyết lâu đời của người liêu, đây là nơi chim bay không đến, cổ tháp xây dựng đến nay đã được mấy trăm năm cũng được gọi là "Bắc tự".
Sau đó Liêu thái tổ xuôi nam đã từng vài lần cầu đảo tại Bắc tự, lấy vận khí tiến quân Trung Nguyên. Sau khi trận Hoài Thủy giành được thắng lợi, Đại Liêu định đô tại Thượng kinh và Trung kinh, càng đem tăng nhân và kinh văn của Bắc tự cung kính mời đến Trung kinh, lập Bắc Đại Minh tự, tục xưng trấn quốc tự. Chỉ là năm đó tăng nhân Bắc tự vẫn còn vài người lưu lại tại nơi này.
Lúc này Bắc tự đang bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt, thi thể ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất, quân Nguyên ở bên trong trắng trợn cướp bóc, có vài tăng nhân lẻ loi tay cầm côn hộ pháp đứng thủ hộ trước Đại Hùng bảo điện.
Một tiếng ngựa hý vang lên, Bôn Tiêu tung vó nhảy qua biển lửa, xông vào đại môn, Nguyên quân hốt nhiên bị kinh động lớn tiếng la to. Ngay sau đó Lý Tiệm Hồng nghiêng người trên lưng ngựa, tứ tiễn tề phát, lại trở tay bắn thêm hai mũi tên, đem đám Nguyên quân đang canh giữ ngoài cửa chính tiêu diệt.
"Tránh đường!" Lý Tiệm Hồng quát to.
Lang Tuấn Hiệp là đến cứu viện, Nguyên quân đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại thấy chỉ có một nam nhân trưởng thành mang theo tiểu hài tử liền xốc khí lên, tự động cầm đao xông đến. Ngay lúc có một kẻ cầm đao muốn chém vào lưng Lang Tuấn Hiệp, Đoạn Lĩnh liền giục ngựa nhanh chóng bẻ ngoặt ở trong sân viện, trên tay cậu cầm nỏ ngắn, phát động cơ quan bắn vào mắt phải của gã, tên Nguyên quân kia kêu thảm một tiếng té ngã xuống đất.
"A di đà phật ——" một tiếng thở dài từ trong điện truyền ra.
Hai người xuống ngựa tiến vào trong, Lý Tiệm Hồng che chở Đoạn Lĩnh ở trong viện vừa đánh vừa lui, quân Nguyên đột kích nơi này hiển nhiên là đội ngũ tinh nhuệ, giá trị vũ lực không phải đội trinh sát dưới chân núi có thể sánh được. Lý Tiệm Hồng hơi nghiêng đầu, Đoạn Lĩnh hô to: "Cha, cẩn thận phía trên!"
Một thanh xà nhà bị cháy sém phân nửa rơi thẳng xuống đầu Lý Tiệm Hồng, chỉ thấy hắn trở tay bắt lấy dùng sức quơ một vòng coi như vũ khí, cả thanh xà nhà rực lửa xoay chuyển vù vù sinh phong, xà nhà đi đến nơi nào quân Nguyên va phải nhất thời đều phun một ngụm máu tươi, văng ra khỏi viện!
Đoạn Lĩnh đứng trên bậc thang liên tiếp bắn tên, hộ tự tăng tự giác tìm vài thứ như nắp nồi, ván gỗ lục tục tiến lên bảo hộ Đoạn Lĩnh. Lý Tiệm Hồng lại hơi nghiêng thân đem thanh xà quơ một vòng lớn, Nguyên quân toàn bộ lui về phía sau, hắn lại giận dữ gầm lên một tiếng.
Trong thanh âm dồn tụ chân khí tựa hồ thái sơn vỡ vụn, chấn đến màng tai mọi người đau nhức, chỉ thấy song chưởng của hắn đẩy mạnh ra, xà nhà cũng theo đó bay thẳng về phía quân Nguyên, xung lực cực lớn đem toàn bộ địch nhân quét ra bên ngoài viện. Lý Tiệm Hồng lại bồi thêm một chưởng, tiếng nổ ầm ầm vang lên, thanh xà ngã xuống hóa thành từng đạo hoa hỏa văng ra bốn phía, Nguyên quân chống đối không nổi lần lượt rơi xuống vách núi
Đợi đến khi một loạt tiếng kêu thảm thiết tắt lịm Lý Tiệm Hồng mới xoay người lại, nói: "Toàn bộ tiến lên đầu tường, chuẩn bị cung tiễn, ai còn dám xâm phạm, giết trước hỏi sau!"
Lập tức không nhiều hộ tự tăng còn sót lại lập tức chiếm cứ vài cao điểm trong chùa, những tăng nhân còn lại vội vàng lấy nước cứu hỏa, bên trong Bắc tự nhất thời một mảnh hỗn độn.
"Bên ngoài là vị tướng quân nào?" Một thanh âm già nua vang lên, "Chiến hỏa dấy lên, tình thế nguy ngập, thật không ngờ còn có người nhớ đến lão hủ. Cảm kích thịnh tình, xin mời tiến vào trong tự."
Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn Lý Tiệm Hồng, chợt nhớ đến bọn họ tới nơi này để "gặp một người bạn cũ", Lý Tiệm Hồng cũng rất phối hợp gật đầu nói: "Không sai, chính là hắn, lão nhân tính tình không tốt, lúc thấy mặt tận lực bớt lời, nếu muốn mắng người trước tiên phải trốn sau lưng cha rồi hãy mắng."
Đoạn Lĩnh gật đầu không biết nên cười hay khóc, Lý Tiệm Hồng lại giúp cậu chỉnh lại áo bào, nắm tay dẫn vào nội điện.
Trong nội điện một mảnh mờ mịt, xa xa còn có tiếng hoa lửa lách tách vang lên. Lý Tiệm Hồng dẫn Đoạn Lĩnh bước vào, một gã tiểu sai di cầm thau đồng chạy đến nhượng hai người rửa tay trước, hai phụ tử liền nhân dịp sửa sang thân thể, tiếp nhận nhang thơm, hướng về phía tượng phật cúi đầu ba lượt.
Giới luật tăng gõ vào cái chuông đồng phát ra một tiếng "Đương", thanh âm du dương uyển chuyển.
"Thỉnh vào trong nói chuyện." Giới luật tăng dẫn đường.
Lý Tiệm Hồng liền bước qua cửa hông, chỉ thấy ở sâu trong nội viện nơi cuối bậc thang còn có một gian phòng nhỏ, cửa chính mở rộng, bên trong còn một lão tăng ngồi trên bồ đoàn, cạnh đó có tám hộ pháp tăng chia ra bảo hộ, chín người đều cầm pháp khí, rì rầm tụng niệm kinh văn.
"Nguyên lai là Vương gia." Lão tăng lạnh lùng nói, "Lão hủ có nhiều bất tiện, vô pháp đứng dậy đón chào, còn xin ngài thứ tội."
Đoạn Lĩnh nghe được danh xưng "Vương gia" nhất thời khiếp sợ nhìn về phía Lý Tiệm Hồng, chỉ thấy người kia không chút dao động, nói: "Đây là nhi tử của ta. Nhi tử, tiến lên bái kiến Không Minh đại sự."
Đoạn Lĩnh tiến lên phía trước, dựa theo nghi lễ phu tử đã dạy, hai tay nâng lên quá đầu hành lễ.
Áo bào của lão tăng được gọi là "Không Minh đại sư" kia bị cháy mất một mảnh nhỏ, cả người bị ám hương vị cháy xém, lão vươn tay ra. Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn phụ thân, Lý Tiệm Hồng gật đầu bảo cậu tiến lên thêm một chút, Đoạn Lĩnh liền quỳ rạp trên đất nhích đến gần Không Minh đại sư, Không Minh đại sư chậm rãi đặt một tay lên trán cậu.
"Ta ban cho ngươi phúc vận." Không Minh nói, "Ngươi sẽ lần nữa mang phúc vận đến cho vạn dân, trời độ Đại Trần ngươi. Mà thôi, mà thôi…."
Đoạn Lĩnh: "…"
"Vương gia, có chuyện mời nói." Không Minh lại lên tiếng, đồng thời cũng làm một thủ thế, đám hộ pháp tăng liền đứng dậy lui ra khỏi phòng, còn quy củ đóng chặt cửa lại. Trong điện duy chỉ còn ba người, Lý Tiệm Hồng, Đoạn Lĩnh và Không Minh đại sự.
Đoạn Lĩnh để ý thấy tay trái của Không Minh đã bị cháy đen, làn da nẻ ra tựa như than củi để lộ huyết nhục đỏ sẫm bên trong, mà Không Minh lại tựa như không cảm thấy chút đau đớn nào, còn dùng một tay đưa đến tấm bồ đoàn còn hoàn hảo cho bọn họ. Đoạn Lĩnh cúi người tiếp nhận, lại để phụ thân ngồi xuống, còn mình thì quỳ xổm ở phía sau hắn.
Lý Tiệm Hồng nói: "Đường xa mà đến, đại sư vẫn là giống như trước kia cự người ngoài ngàn dặm, tốt xấu cũng nên mời một chén trà để Lý mỗ thấm giọng rồi hẳn nói chuyện.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!