Đến chạng vạng tối, tà dương kéo theo cái bóng của Lang Tuấn Hiệp thật dài, một chút ánh vàng còn sót lại từ ngoài tường rọi vào, như nhuộm một tầng phong hỏa nơi tái ngoại lên lớp gạch xanh.
"Lang Tuấn Hiệp! Lang Tuấn Hiệp ——!" Đoạn Lĩnh xông qua hàng lang, chạy về phía Lang Tuấn Hiệp, hô lớn, Phụ thân đã trở về!
Lang Tuấn Hiệp mỉm cười, xoay người hướng Đoạn Lĩnh gật đầu.
Ông ấy… Đoạn Lĩnh chạy gấp đến thở không được, chỉ có thể đứng yên hổn hển.
Ta đã biết. Lang Tuấn Hiệp thuyết.
"Ông ấy còn nói ông ấy họ Lý, tôi cũng họ Lý. Ông ấy không phải tên Đoạn Thịnh." Đoạn Lĩnh cau mày nói.
Lang Tuấn Hiệp nói:
"Ngươi trưởng thành, Đoạn Lĩnh."
Đoạn Lĩnh không giải thích được nhìn Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp nói:
"Đêm nay ta phải ra ngoài làm chút chuyện."
Đoạn Lĩnh hỏi:
"Không phải vừa mới trở về sao? Lại muốn ra ngoài?"
Lang Tuấn Hiệp cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra. Đoạn Lĩnh có chút mờ mịt bước lên vài bước, Lang Tuấn Hiệp liền đem cậu ôm chặt vào lòng.
Thật tốt.
Lang Tuấn Hiệp nỉ non.
Y ôm xong Đoạn Lĩnh liền đẩy cậu ra một chút, bảo cậu đứng ngay ngắn, sau đó liền hất vạt áo trước lên, quỳ cả hai gối xuống trước mặt Đoạn Lĩnh..
A! Đoạn Lĩnh bước lên phía trước muốn nâng lên, Lang Tuấn Hiệp lại ra dấu bảo cậu đừng cử động, sau đó dập đầu cúi rạp người xuống.
"Đã đến lúc từ biệt rồi."
Lang Tuấn Hiệp nói.
Chờ một chút! Đoạn Lĩnh ý thức được gì đó, hỏi dồn,
"Ngươi phải đi rồi? Ngươi đi đâu vậy? Cha! Cha ơi!"
Phải. Lang Tuấn Hiệp quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, nắm chặt bàn tay của Đoạn Lĩnh, nhìn cậu chăm chú,
"Ta đến Nhữ Nam cũng là vì tìm ngươi, may mắn không làm nhục mệnh. Hôm nay phụ tử hai người đoàn tụ, sứ mạng của ta cũng đã hoàn thành, việc ở Thượng kinh này cũng coi như kết thúc."
"Ngươi… ngươi không cần đi! Đã nói sau này sẽ ở bên cạnh ta mà, không phải sao?"
"Có lẽ, lâu thì một năm rưỡi, nhanh thì vài tháng chúng ta sẽ gặp lại." Lang Tuấn Hiệp nói,
"Nhưng ngươi có điện… có cha ngươi chiếu cố, dù cho ngươi muốn giang sơn vạn lý Trung Nguyên hắn cũng có thể cho ngươi. Ta đối với ngươi, chỉ… Ta còn có chuyện quan trọng cần làm."
"Không cần đi, Lang Tuấn Hiệp!" Viền mắt của Đoạn Lĩnh đỏ lên, Lang Tuấn Hiệp cũng đã mỉm cười đứng dậy.
Đoạn Lĩnh.
Lang Tuấn Hiệp nói, "Ta chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi, từ nay về sau ngươi phải nghe lời cha ngươi nói.
Trên đời này nếu có người nào toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, tuyệt đối không lừa gạt ngươi, khi gặp phải nguy hiểm liền không để ý tính mạng cứu ngươi, mọi việc đều tận tâm tận lực vì người suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!