Chương 12: Ngọc bội

Đoạn Lĩnh nằm trên giường ngủ, cơ thể tự động xoay một vòng, đến khi ánh mặt trời xán lạn chiếu thẳng đến, rốt cục không thể tránh né nữa liền nóng đến tỉnh.

"Lang Tuấn Hiệp!" Đoạn Lĩnh gọi.

Bên ngoài cửa sổ, Lang Tuấn Hiệp hơi động thân, Lý Tiệm Hồng lại đưa ngón tay ra lắc lắc, thuận tiện cầm lên giấy chứng sinh của Đoạn Lĩnh, nhìn cũng không nhìn, xếp lại rồi đưa cho Lang Tuấn Hiệp, ý bảo y cất kỹ.

Đoạn Lĩnh ở trong phòng chợt nhớ đến lúc sáng Lang Tuấn Hiệp có nói phải ra ngoài làm chút chuyện. Vì vậy liền tự mình rời giường, mặc y phục tử tế, chỉnh sửa tốt ngoại bào, rửa mặt, đẩy cửa ra ngoài, ngáp dài đi qua đình viện

"Chiếu theo phân phó của ngài." Lang Tuấn Hiệp tiếp tục bẩm báo, "Đã đưa đến học đường, đọc không ít sách. Tiểu điện hạ phi thường thông minh, còn có thể viết văn."

Lý Tiệm Hồng không đáp, vội vã đi qua hành lang đuổi theo bước chân của Đoạn Lĩnh, nép người sau một cánh cửa nhìn theo bóng dáng hài tử kia. Đoạn Lĩnh một đường đi thẳng tới trù phòng, một lát sau đã bước ra, trên tay còn cầm hộp thức ăn Lang Tuấn Hiệp đã chuẩn bị sẵn.

"Đã học võ chưa?" Lý Tiệm Hồng hỏi.

Lang Tuấn Hiệp hồi đáp: "Vẫn quấn quít lấy thuộc hạ muốn học võ, nhưng thuộc hạ không dám làm trễ nãi điện hạ."

Lý Tiệm Hồng trầm mặc hồi lâu, khóe mắt hơi phiếm hồng, thủy chung vẫn nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh chưa từng rời mắt đi.

Lang Tuấn Hiệp hỏi dò: "Điện hạ?"

Lý Tiệm Hồng bước ra một chút, lại có điểm lùi bước nấp vào sau cánh cửa, trong lúc nhất thời càng không dám tiến lên. Dù cho trên chiến trường thiên quân vạn mã, hắn cũng chưa từng sợ hãi, hôm nay đứng ở trước mặt nhi tử của mình lại thủy chung không dám tiến lên.

"Hắn hận ta không?" Lý Tiệm Hồng hỏi.

"Cũng không." Lang Tuấn Hiệp đáp, "Vẫn chờ người trở lại. Thuộc hạ từng nói, đợi đến khi hoa đào trong viện nở thì điện hạ sẽ trở về."

Ngay cả hô hấp của Lý Tiệm Hồng cũng đều đang run rẩy, nép sau cánh cửa giơ tay lên, chỉ là sau nửa ngày cũng không dám đẩy ra.

Đoạn Lĩnh rất tự nhiên ăn bữa trưa, thấy có một chú chim bay đến liền nhín ra một chút cơm cho nó. Lang Tuấn Hiệp ở sau cửa thấy vậy thì nở nụ cười.

"Tứ thư ngũ kinh đã từng đọc qua." Lang Tuấn Hiệp còn nói, "Chỉ là biết đến, không hiểu rõ lắm, chi bằng đợi đến khi vào Ích Ung quán lại để phu tử giảng dạy kỹ lưỡng. Chữ viết vẫn là đẹp mắt, luyện theo thiếp tử của Lâm Vệ phu nhân. Mấy loại tạp thư như《 Tôn tử 》《 Ngô tử 》《 Tư Mã 》, ưu thích 《 Kinh Thi 》《 Cổ thi 》, sở học quá mức tạp, ngày thường khi được nghỉ ngơi thì còn xem qua tri thức về thảo mộc."

"Đoan Bình công chúa nhất định thích con ta." Lý Tiệm Hồng thấp giọng nói, "Thiên văn thuật số, tạp học bách gia, đọc lướt qua rất rộng."

Sau khi Đoạn Lĩnh ăn cơm xong tự thu dọn hộp thức ăn, duỗi người, ngồi đờ ra tại đình viện. Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt của cậu, gương mặt thiếu niên sạch sẽ mà tươi mát, giống như một mảnh thực vật mùa xuân sinh cơ dồi dào.

Cho dù hiện tại đang ngẩng người, trong đầu Đoạn Lĩnh vẫn là hỗn loạn không ít chuyện, nhất thời nghĩ đến việc đọc sách, nhất thời nghĩ đến vườn dược thảo của mình —— một mảnh tiểu thiên địa kia.

"Thích ăn món cay." Lang Tuấn Hiệp còn nói, "Khẩu vị tương tự với điện hạ, thích trồng chút hoa cỏ thảo dược, là tài nghệ học được từ Đoạn gia Nhữ Nam. Hứng thú quá nhiều, quan tâm cũng rộng, thuộc hạ không dám dạy hết, chỉ chọn vài điểm hướng dẫn. Ngày thường vẫn dùng việc đọc sách làm chính."

"Nhi tử của ta ở Thượng kinh có thích nữ nhi nhà ai không?" Lý Tiệm Hồng nói.

Lang Tuấn Hiệp lắc đầu.

Khó có được một ngày Lang Tuấn Hiệp rời nhà, không có người quản lý, Đoạn Lĩnh quyết định đi chiếu cố vườn hoa của mình trước.

Bên trong đình viện, hoa đào đã nở.

Đoạn Lĩnh "Oa" một tiếng mang theo tâm tình mừng rỡ, năm nay hoa đào nở rất tốt, so với năm rồi còn nhiều hơn vài cành, trên mặt đất toàn là cánh hoa rơi lả tả. Đoạn Lĩnh vào phòng tìm đến một cái hộp gỗ, sau khi đặt cánh hoa vào trong mới bắt đầu đi tưới thảo dược.

Đợi đến khi buông thùng nước, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên cảm nhận được phía sau có người.

"Không phải nói đến chạng vạng mới về sao?" Đoạn Lĩnh quay đầu, phát hiện là một nam nhân xa lạ, nhất thời ngẩn ra lại không cảm thấy sợ hãi, nghĩ thầm: Đây là hoa tượng mới tới sao? Lang Tuấn Hiệp sẽ thực sự mời một hoa tượng đến? Không giống nha.

Người này so với Lang Tuấn Hiệp thì cao to hơn, cũng cường tráng hơn, đường nét trên mặt sắc nét kiên cường, màu da so với người Thượng kinh thì sậm hơn một chút, hai mắt thâm thúy tựa như có thể lóe lên tinh quang, môi ôn nhuận, mũi cao thẳng, con người đen kịt bóng loáng. Tuy rằng vẻ ngoài nghèo túng, thế nhưng so với bất kỳ nam nhân nào Đoạn Lĩnh từng gặp ở Thượng kinh đều tuấn mãnh hơn. vóc người rất cường tráng, khí thế tỏa ra khiến người bên cạnh có cảm giác được bảo vệ rất an toàn.

Hắn lấy nón rộng vành trên đầu xuống, hai mắt thâm thúy như mực nhưng mang theo thần thái sáng sủa, viền mắt lại hơi đỏ lên, chăm chú nhìn vào Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy người này có chút cảm giác thân thiết kỳ dị, giống như hai người đã từng quen nhau trong mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!