Chương 10: Tha hương

Người che mặt cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt từ phía sau thân cây phát động đột kích, Thanh Phong huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh bao phủ cả người Vũ Độc.

Một chiêu này đã chặn hết toàn bộ phương vị, Vũ Độc chỉ có thể lui về tránh né, một tay rút kiếm, khóe miệng cũng vung lên nụ cười giễu cợt.

Người che mặt lại đâm một kiếm về phía yết hầu của y.

Vũ Độc mặt không đổi sắc, khóe miệng vẫn treo nguyên nụ cười, không chút tránh né, tay cầm kiếm khẽ lật đâm về phía Thái Diêm đang hôn mê.

Nào ngờ người che mặt kia lại tựa hồ không thèm để ý đến Thái Diêm, chiêu thức trên tay bất biến thế đi cực nhanh, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch này, cho dù Vũ Độc có giết chết Thái Diêm thì bản thân y cũng sẽ bị người che mặt đâm thủng yết hầu, phải biến chiêu. Trong trường hợp này, Vũ Độc đã phán đoán sai lầm, đánh mất tiên cơ, hắn vừa nghiêng người thì chiêu kiếm của đối phương cũng sửa thành lia ngang, để lại một đạo vết máu trên mặt Vũ Độc.

Vũ Độc bị bức lui lại thêm một bước nữa, người che mặt vẫn như bóng tùy hình đuổi sát theo. Vũ Độc ý thức được thiếu niên trong tay hiện giờ đã không thể bắt làm con tin nữa, không thể không thu kiếm về, hai thanh kiếm vắt lại cùng một chỗ, dưới chân điểm mạnh bay lên nóc nhà bám vào xà ngang. Người che mặt bỏ qua kiếm, song chưởng xông lên, hướng về phía bụng của Vũ Độc.

Một chưởng này vô thanh vô tức lại ngưng tụ lực lượng toàn thân của người che mặt, nhu kình lợi hại lập tức chấn cho tạng phủ của Vũ Độc không khỏi thụ thương. Vũ Độc phun ra một ngum máu, ngã thẳng về phía sau.

Chỉ một khoảnh khắc phán đoán sai lầm, Vũ Độc suýt nữa đã phải bồi bằng tính mệnh của mình. Thế nhưng y cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thời điểm dẫm chân vào trần nhà tung người ra ngoài, cổ tay trái cũng đồng thời hất lên, tung ra một vốc độc phấn. Người che mặt thấy vậy cũng bế khí, nắm chặt bội kiếm nhảy lên, Vũ Độc xuyên qua khói bột, thuận lợi vung kiếm của mình ra, lảo đảo một chút, lao về phía người che mặt.

Người che mặt liền bứt ra nhảy lên tường viện, áo choàng tung bay, Vũ Độc đuổi theo sát phía sau, hai người đạp trên mái ngói truy đuổi, xẹt qua đỉnh đầu hộ vệ. Người che mặt tựa hồ có thương tích, khí lực không đủ, Vũ Độc trong lúc giao thủ vừa rồi cũng bị hai chưởng chấn đến tạng phủ, hai người đồng thời trượt chân một chút, làm rơi vài mảnh ngói.

Bọn hộ vệ nghe được thanh âm đều bước ra nhìn lên nóc nhà.

Thừa cơ hội này, Đoạn Lĩnh cùng Hách Liên Bác nhanh chóng chạy đến, hợp lực ôm lấy Thái Diêm, kéo người vào trong hành lang.

Lúc hộ vệ ngẩng đầu lên, cả Vũ Độc và người che mặt đều không thấy bóng dáng, hai người đồng thời thi triển khinh công, cước bộ vô thanh vô tức, võ nghệ cao cường nháy mắt đã nhảy sang nóc một bộ phòng ốc khác.

Vết thương trên mặt Vũ Độc còn đang nhỏ máu, đuổi theo người che mặt đến mái nhà rộng lớn nhất gần đó.

Vũ Độc và người che mặt ngưng mắt nhìn đối phương, không ai dám khinh thường vọng động, đều biết một trận chiến này nhất định phải là ngươi chết ta sống.

Thanh âm của người che mặt trở nên cực kỳ trầm khàn, hỏi: "Ngươi đến tột cùng làm sao biết được?"

Vũ Độc cười lạnh nói: "Lưu lại cho ngươi một mạng bất quá cũng là vì muốn câu con cá lớn hơn. Thấy ngươi sau khi thoát khốn liền vội vội vàng vàng chạy về Thượng kinh, ngoại trừ muốn thủ hộ hậu nhân của hắn còn ai vào đây? Nếu hắn có con nối dòng, như vậy hiện tại cũng là cái tuổi này rồi."

Người che mặt lại dùng thanh âm khàn khàn nói: "Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, Vũ huynh kỹ cao một bậc."

Vũ Độc: "Ngươi thủ hộ y được một lúc, không bảo vệ được cả đời."

Người che mặt trầm giọng đáp: "Thủ được nhất thời thì nhất thời, hôm nay chính là ngươi thua."

Vũ Độc cười lạnh nói: "Còn rất xa mới đoán định được."

Người che mặt cũng không lại nói nhiều, dưới chân đột nhiên vận kình đạp xuống, nội lực trầm trọng, mái ngói nhất thời ầm ầm đổ sụp. Vũ Độc biến sắc, lúc này muốn rời đi đã không kịp, theo cùng đối phương rơi xuống!

Lúc này Gia Luật Đại Thạch còn đang ở trong đại sảnh tiếp tục ban thưởng, ngay lúc nóc nhà sụp xuống, quả nhiên là ứng với cái câu danh ngôn "thiên kim chi khu bất tọa thùy đường" [1] của người Hán. Chỉ thấy hai gã thích khách từ trên nóc nhà phi thân xuống, trong phòng nhất thời đại loạn, Gia Luật Đại Thạch gầm lên tức giận, hộ vệ kêu to, phu tử la hét, đám hài đồng có đứa sợ đến mức tiểu ra quần.

Đúng là nhân sinh bách thái, vô cùng náo nhiệt!

"Kẻ nào ——!"

"Có thích khách!"

"Bảo hộ đại vương!"

Gia Luật Đại Thạch cũng có thể tính là một cao thủ võ công, quyết đoán nhấc lên án kỷ, ném về phía hai người.

Vũ Độc và người che mặt có chút chật vật xoay người nhảy lên, không ai lên tiếng, đồng thời phi thân phá cửa sổ rời đi, người che mặt đi về phía đông, Vũ Độc chạy theo hướng tây, tự mình lẫn trốn. Ngay sau đó trên trăm phát cung tiễn nhất thời phát động, đuổi theo phía sau hai người.

Một mũi tên bén nhọn xược qua vệt nước đóng băng trên mái hiên, giọt nước bị cọ ra theo đó rơi xuống.

Người che mặt phi thân bay lên giả sơn trước tiền viện, tài thiện xạ của người Liêu độc bộ Thần Châu[2], toàn bộ những mũi tên bắn ra đều nhắm vào chỗ yếu hại, mắt thấy tên nhọn đuổi tới sau lưng, người che mặt híp mắt một cái chỉ thấy mũi tên thẳng tắp tạo thành một điểm đen lóe sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!