Trời vừa hửng sáng, chú gà trống trong sân đã hăng hái gáy vang. Thẩm Vân Thư bị giấc mơ làm giật mình tỉnh dậy giữa đêm và đã thức trắng cho đến tận bây giờ, mắt ở trong bóng tối lâu nên có chút cay xót. Cô dùng sức chớp mắt, nghĩ đến những việc phải làm hôm nay, liền không thể nằm thêm được nữa.
Cô kéo chăn cho đứa bé đang ngủ bên cạnh, vừa định đứng dậy thì cánh tay bị một bàn tay nhỏ nắm chặt. Thẩm Tri Ngôn vẫn còn chìm trong giấc mơ, giọng nói mê man mang theo tiếng nức nở nhỏ xíu: "Cô út, đừng đi, cháu sợ."
Thẩm Vân Thư vội vàng nằm xuống lại, vỗ lưng trấn an: "Tri Ngôn đừng sợ, cô út ở đây mà, cô út không đi đâu hết."
Thẩm Tri Ngôn mơ mơ màng màng nghe thấy giọng cô út, dần yên ổn trở lại. Đợi đến khi cậu nhóc ngủ say hẳn, Thẩm Vân Thư cúi xuống hôn lên trán cậu nhóc, mặc quần áo, mò mẫm trong bóng tối bước xuống giường.
Trong nhà lạnh như hầm băng, mùa đông năm nay đến sớm, giờ còn chưa lập đông mà nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ.
Tối nay về kiểu gì cũng phải đốt lò lên, cơ địa của Tiểu Tri Ngôn yếu, cứ đến thời giao mùa là dễ bị bệnh. Tiết kiệm mấy cục than đá mà để cậu nhóc bị cảm lạnh thì không đáng.
Thẩm Vân Thư ra gian ngoài, trước tiên nhóm lửa trong bếp đun nước, để trong nhà ấm hơn một chút. Đợi nước sôi, cô thay túi chườm nóng đã nguội trong chăn của Tiểu Tri Ngôn, rồi múc hai gáo nước nóng vào chậu rửa mặt, thêm chút nước lạnh pha thành nước ấm, tranh thủ gội đầu.
Tóc cô rất nhiều và dài, gần như chấm eo, mỗi lần gội đều rất phiền phức, vốn định sang xuân năm sau kết hôn rồi sẽ cắt đi, giờ hôn nhân không thành, cũng chẳng cần giữ làm gì. Đợi đến cuối năm, cô sẽ cắt một nhát thành tóc ngang vai, vừa gọn gàng lại đỡ tốn công, tiền bán tóc còn có thể mua thêm thịt, lúc Tết làm thêm hai món cho Tiểu Tri Ngôn.
Thẩm Vân Thư gội đầu xong, dùng khăn tắm quấn tóc còn đang ẩm, khoác áo khoác, xách xô nước gội đầu đã đầy, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cánh cửa kẽo kẹt kêu lên, tiếng động ồn ào ở gian nhà phía đông chợt dừng lại, chân Thẩm Vân Thư cũng khựng lại theo.
Căn nhà cô đang ở hiện tại là của nhà máy cơ giới, một viện có hai hộ. Cô và Tiểu Tri Ngôn ở hai gian phía tây, còn hai gian phía đông là nơi ở của Trần Mỹ Na bên phòng tuyên truyền và chồng chị ta, Trương Minh Đạt.
Sự bực tức vì bị cắt ngang chuyện tốt của Trương Minh Đạt vọng ra từ cửa sổ: "Đúng là muốn chết, giờ này là mấy giờ rồi, còn để người ta ngủ không!"
Giọng Trần Mỹ Na không nhỏ hơn Trương Minh Đạt là bao: "Anh nói nhỏ thôi, cô ta ngủ được mới lạ, rể vàng đến tay bị người ta cướp mất, đổi lại là tôi, tôi cũng đã trực tiếp nhảy sông luôn rồi."
Trương Minh Đạt khinh thường khịt mũi: "Uổng phí bộ mặt xinh đẹp như vậy, ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được."
Giọng Trần Mỹ Na sắc nhọn lên: "Anh thấy cô ta đẹp à?!"
Trương Minh Đạt lập tức chột dạ phủ nhận: "Không có, anh còn chưa nhìn rõ mặt cô ta trông thế nào nữa."
Trần Mỹ Na lớn tiếng mắng: "Thả cái rắm chó mẹ anh ra! Cái đôi mắt đậu xanh bé tí như ruồi của anh cả ngày cứ như muốn dính vào mặt cô ta ấy, anh đừng tưởng tôi không biết, cô ta là hồ ly tinh lẳng lơ, anh là chồn hôi thối, chẳng có đứa nào tốt đẹp cả!"
Sau đó, miệng Trần Mỹ Na như bị bịt lại, Trương Minh Đạt thì thầm cầu xin, tiếng động vừa ngừng lại lại dần dần vang lên.
Thẩm Vân Thư đã thu chân vào nhà nhưng lại bước ra ngoài. Cô đóng cửa nhà lại, xách xô nước bẩn đổ vào máng trong sân, rồi đi đến cạnh chuồng gà.
Tiếng động trơ trẽn từ căn nhà đó ngày càng lớn, đúng lúc quan trọng, Thẩm Vân Thư khẽ vỗ vào mào con gà trống. Chú gà trống hùng dũng vẫy lông, tiếng gáy trong trẻo xé tan không khí lạnh lẽo.
Trương Minh Đạt bị tiếng gáy đột ngột này dọa đến mức mất hết sức lực. Anh ta yếu ớt buông lời đe dọa: "Tao đệt, lát nữa tao sẽ một đao kết liễu con gà trống chết tiệt đó!"
Trần Mỹ Na còn tức giận hơn, chị ta đạp anh ta một cú: "Cút đi! Là vấn đề của con gà à? Không có gà thì anh cũng không được, anh có bao giờ được đâu!"
Hai người lại cãi vã không ngừng, Thẩm Vân Thư ung dung trở về nhà, đóng chặt cửa, cách ly những lời chửi rủa khó nghe ở bên ngoài.
Thẩm Tri Ngôn dụi mắt bước từ phòng trong ra, hàng mi dài và dày vẫn còn vương lệ. Nhìn thấy Thẩm Vân Thư, nước mắt tủi thân vừa chực rơi lại bị cậu nhóc kìm nén. Cậu nhóc dang tay mềm mại gọi "cô út", cố gắng nhếch môi muốn cười với Thẩm Vân Thư, cuối cùng kìm đến mức mặt đỏ bừng.
Thẩm Vân Thư ngồi xổm xuống, ôm cậu nhóc vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Tri Ngôn gặp ác mộng hả?"
Thẩm Tri Ngôn vùi mặt vào vai cô, lặng lẽ không nói lời nào.
Cậu nhóc muốn hỏi cô út, có phải vì mình mà cô không kết hôn với chú Thời Lễ hay không, cậu nghe mấy thím hàng xóm nói, cô út mang theo một "cục nợ nhỏ" như cậu thì sẽ chẳng ai chịu cưới đâu. Nhưng nhóc lại sợ nhắc đến chú Thời Lễ sẽ khiến cô út buồn, đêm qua nhóc còn thấy cô út ở trong chăn lén lau nước mắt.
Cậu nhóc không muốn trở thành gánh nặng của cô út, nhưng nhóc càng không muốn xa cô út, đến sống ở nhà người khác.
Thẩm Tri Ngôn ôm chặt cổ Thẩm Vân Thư, nghiêm túc cam đoan: "Cô út, sau này cháu sẽ rất ngoan."
Thẩm Vân Thư thấy lòng quặn đau, cô vỗ lưng cậu nhóc, nhẹ nhàng đáp: "Tiểu Tri Ngôn của chúng ta bây giờ đã rất ngoan rồi, không cần ngoan hơn nữa đâu. Cô chẳng nói với cháu rồi sao, có chuyện gì không vui cháu có thể khóc với cô út, ai mà bắt nạt Tri Ngôn của chúng ta, cháu cũng có thể đánh trả lại, đừng sợ, dù trời có sập xuống, cũng có cô út làm chỗ dựa cho cháu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!