Khép hồi ức lại, cô quay về với hồ sơ vụ kiện hôn nhân kia, có chút đau đầu nhưng cô vẫn nghiên cứu hồ sơ. Vụ kiện này, người chồng có lợi thế nhiều hơn. Anh ta có công việc ổn định, có điều kiện để chăm sóc con. Người vợ có lẽ vẫn là hi sinh vì chồng con nên đã nghĩ việc, ở nhà chăm lo cho gia đình. Nhưng bây giờ người chồng trở mặt, mà chị ấy vẫn chưa tìm được việc làm, nên gặp bất lợi khi giành quyền nuôi con.
Với người mẹ, đứa con chính là máu thịt từ người họ rớt ra, không nỡ nào bỏ được nên khó khăn đến mấy chị ấy cũng muốn giành quyền nuôi con, cô có thể hiểu được. Nhưng cô thật sự không hiểu người chồng kia đã ra ngoài làm loạn còn về tranh quyền nuôi con làm gì?
Đang xem xét hồ sơ thì có người gọi cô.
"Luật sư Lam, luật sư Tưởng gọi cô vào phòng anh ấy."
Là Tịnh Uyên, trợ lý của Tưởng Vũ, thật ra thì cô ta chính là bạn cấp ba của cô. Gọi là bạn có vẻ là thân mật quá, bởi vì cô ta là bạn thân của Hạ Khê, suốt ngày lo bày mưu tính kế để chia rẽ cô và Trần Tử Minh.
Còn nhớ có lần, cô ta cố tình gây sự, tát Lăng Nguyệt một bạt tai. Lăng Nguyệt vốn trưởng thành sớm với cả cô vốn hiền lành, không thèm chấp nhặt với loại tiểu nhân nhưng Diệp Tư Dao thì khác. Thấy bạn thân của mình bị đánh, nàng liền ra tay trả thù thay. Hai người họ không ai nhường ai, kết quả cả 4 người bị ban giám hiệu bắt viết bản kiểm điểm và trừ hạng thi đua trong tháng.
Từ đấy Diệp Tư Dao, Tịnh Uyên và Hạ Khê ghét nhau ra mặt. Diệp Tư Dao bị Từ Sở Đình giáo huấn một trận, cô nàng tủi thân đòi chia tay, Từ Sở Đình tức giận bỏ đi không biết là có đồng ý chia tay hay không. Họ chiến tranh lạnh một tuần, Tư Dao vốn ương bướng không chịu nhận lỗi nên người xuống nước trước vẫn là Từ Sở Đình.
Haiz... sao dạo này cô hay nhớ lại chuyện ngày xưa thế nhỉ? Có lẽ vì tất cả trong cô vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần chút cảnh cũ người xưa là bao nhiêu hồi ức lại hiện ra mồn một. Cô thở dài rồi đứng lên đi vào phòng luật sư Tưởng.
"Cô ngồi đi."
"Cô đã xem hồ sơ vụ tôi giao cho cô rồi chứ?"
"Tôi đã xem rồi, tình hình bất lợi cho người vợ."
"Phải, nhưng vụ này không khó lắm, tôi tin là cô làm được." Anh ta vừa nhâm nhi ly trà vừa nói.
"Cảm ơn anh đã tin tưởng, tôi sẽ cô gắng. Không còn gì nữa thì tôi xin phép."
Cô đứng dậy đi tới cửa thì anh ta lại lên tiếng.
"Giải quyết xong vụ này cô cùng tôi đến Tứ Xuyên thực hiện một vụ khác."
Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.
Cô đã gọi điện hẹn chị Trương, người vợ trong vụ kiện kia buổi chiều gặp mặt để cô lấy thêm chút thông tin.
Giờ nghỉ trưa, cô đến quán ăn bên dưới công ty ăn cơm. Đang ăn thì nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại ra gọi điện. Máy được kết nối, bao giờ cũng vậy bên kia là người lên tiếng trước: "Vẫn còn nhớ tới tớ cơ à!"
"Khi nào cậu kết hôn thì tớ không nhớ cậu nữa."
Đầu bên kia đột nhiên im lặng, cô ý thức được mình đã nói sai gì đó.
"Thôi không đùa nữa, mai mấy giờ cậu lên máy bay?"
"2 giờ lên 5 giờ về tới Mạc Xuyên."
"Để tớ ra đón cậu."
"Nghe nói cậu đang nhận một vụ án, vẫn có thời gian cho tớ à?"
"Bận mấy cũng phải đi đón đại ân nhân chứ!"
Đầu bên kia vang lên tiếng cười, cô cũng thấy vui đôi chút. Kết thúc cuộc gọi, cô chiến đấu nhanh bữa trưa rồi quay về văn phòng tiếp tục tìm tài liệu về luật hôn nhân và gia đình, nhoáng đó đã đến giờ làm việc.
"Lam Huyên, đừng nói với chị là em làm việc cả buổi trưa đấy nhé!"
Là chị Vương, nhân viên tiếp tân, cô cười đáp: "Vụ án đầu nên em phải cố gắng thôi ạ."
Chị ấy lại gần đặt tay lên vai cô: "Chị thấy em hiền lành lại chăm chỉ nên chị mới nói, ở đây em phải cẩn thận Tịnh Uyên đấy, cô ta ghê gớm lắm, có chút quan hệ với luật sư Tưởng nên lên mặt ấy mà."
Cô cười trừ, cũng có chút tán đồng với chị Vương: "Cảm ơn chị, em sẽ chú ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!