Lam Huyên ôm lấy hai cánh tay, ngước mắt nhìn không gian xung quanh, trời đã xẩm tối, tuyết vẫn rơi nhiều không có dấu hiệu ngớt, nhìn làn tuyết trước mắt cô lại thấy có một chút gì đó lặng lẽ len vào trái tim mình, hình như là buồn bã và cô đơn.
Lúc trưa, khi đang ăn lẩu cùng Lăng Mặc Ngạn, cô nhìn thấy Hạ Khê cũng tới nhưng không đi cùng Trần Tử Minh mà đi cùng một nhóm người nào đấy, có lẽ là bạn cô ta.
Điện thoại của Lăng Mặc Ngạn cứ reo không ngừng, cô biết cậu ấy rất bận, liền bảo cậu hãy quay về sắp xếp công việc nhưng Lăng Mặc Ngạn nhất quyết không nghe, nói rằng ở đây cũng giải quyết được.
Cô thật sự không hiểu cậu ta đang nghĩ gì, vì cô mà tới công việc cũng qua loa, cô lại càng thấy có lỗi hơn, cô tự hỏi lòng rằng có thể thật sự chấp nhận cậu ấy, thật sự xem cậu ấy là bạn trai không?
Trái tim cô nói: "Lam Huyên, mày đừng tự lừa gạt bản thân nữa, đừng cố gắng vì những điều không thể nữa!"
Nhưng lí trí lại phản bác: "Không được! Dù là không thể mày cũng vẫn phải cố gắng, hãy nhìn những gì cậu ấy làm cho mày đi, hãy nhìn quãng thời gian 5 năm qua đi, một người đàn ông hiến dâng suốt quãng thời gian tuổi trẻ cho mày thì cậu ta đang hi vọng điều gì? Sự cảm kích ư? Không phải, là hi vọng mày có thể xem cậu ấy như người đàn ông của đời mày, đừng biến bản thân thành con người tệ bạc, cả đời mày sẽ không tìm được hạnh phúc đâu!"
Cô không thể quyết định điều gì trong lúc này, qua cửa kính cô nhìn người con trai đang nghe điện thoại, mày nhíu chặt, vẻ mặt tức giận, có lẽ công việc ở công ty không thuận lợi.
Khi cậu ấy quay lại bàn ăn, lông mày đã giãn ra, vẻ mặt tươi cười không giống vừa nãy, cô biết cậu ấy đang không muốn bị cô đuổi về, nhưng cô vẫn gạn hỏi: "Công ty có chuyện hả?"
"Ừ. Chút chuyện nhỏ thôi, không sao đâu!" Lăng Mặc Ngạn vừa gắp một miếng thịt bò cho cô vừa nói.
"Hay cậu về đi!" Cô thật sự cảm thấy áy náy.
"Huyên Huyên, đừng đuổi tớ nữa mà! Ngày kia cậu về tớ sẽ về."
Nếu cô có thể về ngay lúc này thì thật tốt, nhưng ngày mai cô còn phải quay lại tòa án hoàn tất một số thủ tục, không thể bỏ được.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ ra gì đó, lục túi sách, tìm được điện thoại thì lại hết pin. Cô quên béng đi mất, chưa liên lạc với luật sư Tưởng.
"Điện thoại hết pin hả? Dùng của tớ đây này!"
Lăng Mặc Ngạn đưa điện thoại cho cô, đúng lúc này điện thoại reo lên, Lăng Mặc Ngạn nhìn cô cười ngượng ngập, cậu ấy tiếp tục nghe điện thoại, hình như lại càng tức giận hơn.
Cô quyết định đuổi cậu ta về: "Lăng Mặc Ngạn, nếu cậu không về thì chúng ta đừng gặp nhau nữa. Tớ không muốn trở thành vướng bận làm cậu lơ đãng công việc đâu!"
"Sao cậu lại nói thế?" Lăng Mặc Ngạn ngạc nhiên nhìn Lam Huyên, không hiểu sao tự dưng cô lại cương quyết như thế.
"Chính là thế đấy! Cậu mà không quay về Mạc Xuyên ngay bây giờ thì tớ nhất quyết không nhìn mặt cậu nữa!" Lam Huyên nói, không có vẻ gì như nói cho có lệ.
Lăng Mặc Ngạn biết cô nói được làm được nhưng vẫn chần chừ: "Cậu ở đây một mình có được không?".
"Cái gì chứ? Cậu xem tớ là trẻ con à?" Lam Huyên nổi đóa.
"Không phải thế!"
"Không nói nhiều nữa! Cậu mau đặt vé đi, 4 giờ chiều có chuyến từ đây về Mạc Xuyên."
Lăng Mặc Ngạn không biết nói gì đành nghe theo lời cô, đặt vé máy bay, nhưng từ giờ tới 4 giờ còn tận 5 tiếng, ăn xong, cô đưa cậu về khu nhà trọ.
"Sao cậu không ở khách sạn? Ở đây lò sưởi không tốt, cũng không có nước nóng." Lăng Mặc Ngạn rà soát một lượt rồi nhìn Lam Huyên nói.
"Cậu biết tớ không thích ở khách sạn mà!"
"Nhưng thời tiết thế này thì không thể theo sở thích của cậu được!"
"Mau! Dọn đồ đạc, trả phòng, tới khách sạn ở."
"Nhưng ngày kia là tớ về rồi mà!"
"Không có nước nóng cậu sẽ cảm mất! Không nói nhiều nữa! Cậu cũng phải nghe lời tớ!" Lăng Mặc Ngạn nhất quyết bắt cô dọn đồ, cô đành thu dọn rồi theo cậu ta tới khách sạn Thành Đô, khách sạn trung tâm thành phố.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại không thích ở khách sạn, chỉ thấy không thật sự thoải mái như ở nhà trọ, Lăng Mặc Ngạn nói rằng trời sinh cô khó tính, khác thường không thay đổi được cũng không có lí do.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!