Chương 15: Thử thách

Sáng hôm sau, cô dậy sớm, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Lúc sắp ra khỏi nhà, mẹ cô vẫn cố dặn.

"Đến đấy nhớ mặc cho ấm đấy nhé, Tiểu Huyên!"

"Con biết rồi! Mẹ nói cả trăm lần rồi đấy!"

"Là mẹ lo cho con thôi mà!"

Lam Ngôn từ trong phòng đi ra, đến bên cạnh vuốt tóc con gái, ông nói tiếp: "Nói gì thì nói con phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận đấy nhé!"

"Vâng ạ!"

Hôm qua, trên bảng tin thời tiết thông báo ở Tứ Xuyên tuyết đang rơi, thời tiết hơi xấu. Vậy nên bố mẹ cô lo lắng như vậy cũng là dễ hiểu.

Lúc này, chuông cửa vang lên, cô đoán Lăng Mặc Ngạn đến, mở cửa ra, đúng là cậu ấy.

"Cháu chào hai bác!"

"Ừ, Mặc Ngạn đấy hả?"

"Dạ! Cháu tới đưa Huyên Huyên ra sân bay!"

"Phiền cháu quá!" Lam Ngôn cười, mắt nhìn Lam Huyên đầy ẩn ý.

"Gì mà phiền phải không cậu bạn?" Lam Huyên tránh ánh nhìn của bố, vỗ vai Lăng Mặc Ngạn cười nói.

Lăng Mặc Ngạn nhìn cô, cố gắng nở nụ cười như là đồng ý.

"Cháu và Tiểu Huyên..."

"Đến giờ rồi, tạm biệt bố mẹ!"

Mẹ cô ở phía sau đi tới định nói gì đó thì Lam Huyên kịp ngăn lại. Bởi vì cô biết mẹ sẽ hỏi rằng cô và Lăng Mặc Ngạn sao đến bây giờ lại vẫn chỉ là bạn.

"Ừ, hai đứa đi cẩn thận nhé!"

Lam Ngôn biết con gái đang có ý trốn tránh nên giúp cô giải vây.

Lam Huyên nghe thế liền vội kéo tay Lăng Mặc Ngạn ra khỏi nhà.

"Cái lão già chết tiệt này, tôi còn chưa nói xong, đi cái gì mà đi?"

Mẹ cô thấy hai người bỏ đi, không kịp ngăn lại thì quay sang nổi giận với bố cô.

Lam Ngôn cười không nói gì, quay người đi vào phòng.

******

Vào thang máy, hai người vẫn không ai lên tiếng, Lam Huyên im lặng nhìn những con số đỏ đang nhảy trên màn hình, cô biết khi nãy mình đã lỡ lời và cũng biết vì thế mà tâm tình Lăng Mặc Ngạn thay đổi xấu đi.

Lén nhìn sang bên cạnh, cô thấy dường như không khí, gương mặt của Lăng Mặc Ngạn cùng nhau đông lại.

Biết Lăng Mặc Ngạn vốn nhạy cảm nhưng cô lại cứ hết lần này tới lần khác làm cậu ấy phải suy nghĩ, cô thậy sự thấy áy náy nhưng lại không biết nói gì để sửa chữa.

Thang máy đã xuống tới tầng một, cửa đã mở nhưng Lam Huyên lại cứ đứng đờ ra, Lăng Mặc Ngạn thấy thế thì kéo cô ra khỏi thang máy, đi ra khỏi tòa nhà.

Lam Huyên giật mình bừng tỉnh: "Á...!"

Lăng Mặc Ngạn giật mình đứng lại, đỡ Lam Huyên, hỏi: "Sao thế!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!