Chương 10: Mây cuộn gió cuốn, lòng người đổi thay

Ở bên này, Trần Tử Minh không mấy mặn mà với đống quần áo trước mắt. Anh đi lang thang, ngắm nhìn mọi thứ.

Sắp đến sinh nhật anh, Hạ Khê nói cô ta muốn mua quà để cảm ơn anh đã giúp đỡ anh cô ta. Nào có ai đi mua quà còn dẫn người được tặng đi theo. Trần Tử Minh biết cô ta chỉ lấy cớ đấy thôi nhưng anh lại không biết từ chối thế nào.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy, nhưng rồi nó chợt xuất hiện những biểu cảm khác nhau, thay đổi đến chóng mặt, từ ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, từ hụt hẫng đến nhói đau. Khi mà trước mắt anh là hình bóng quen thuộc. 

Chỉ khác là, cô gái ấy không còn mặc váy đồng phục nữ sinh hay đồ thể thao nữa mà là một bộ đồ công sở đầy nữ tính, toát lên sự quyến rũ và chững chạc của người phụ nữ. Anh thật không ngờ khi mặc kiểu đồ này cô lại đẹp đến thế. Không còn vẻ ngây ngô, ngờ nghệch mà là sự điềm tĩnh và trầm lặng toát ra từ người cô. 

Thời gian trôi đi, người con gái năm ấy giờ đây đã không còn cần dựa vào anh nữa, không còn bên anh tỉ tê khi mưa xuống hay huyên thuyên những câu chuyện cô biết nữa. Cô đã có bầu trời của riêng mình. Và có khi trong tim cô từ lâu đã không còn chỗ cho anh nữa.

Có lẽ cô không thấy anh, cô đứng trước gương ngắm nhìn mình, rồi Từ Sở Đình đi tới, hai người họ nói chuyện gì đó, anh không nghe rõ. Nhưng có vẻ Từ Sở Đình không hài lòng lắm, cậu ta nhăn mặt lại, như là có chút ngỡ ngàng sau đó là chút tức giận. 

Sau đó, cô quay người bỏ đi, anh không kịp tránh, hai người đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau. Anh thấy từ đôi mắt cô sự ngạc nhiên, một chút bối rối và sau đó là trắng bệch thoáng chút đau xót khi cô nhìn thấy Hạ Khê. 

Hạ Khê từ phía sau đi tới, kéo tay anh, đưa cho anh một chiếc áo sơ mi sọc xanh, định đẩy anh đi thử thì cô ta bỗng đứng im nhìn về phía anh nhìn nãy giờ. 

Cô ta cũng ngạc nhiên, nhưng đôi mắt thoáng ý vui. Vui vì mấy lần Trần Tử Minh và Lam Huyên gặp lại nhau thì Hạ Khê đều ở bên Trần Tử Minh, cô ta đoán chắc Lam Huyên đang hiểu lầm. Sự đắc ý bao phủ khắp khuôn mặt cô ta. 

Từ Sở Đình lúc này cũng đã nhìn thấy họ, liền lên tiếng: "Xem ra chúng ta đều rất có duyên với Hạ Khê nhỉ? Tử Minh đi dạo chắc là tình cờ gặp cô hả?"

Cô nghe là biết Từ Sở Đình đang giải thích với cô thay Trần Tử Minh, Hạ Khê đang định nói gì đó thì Trần Tử Minh kéo tay cô ta lại, nắm chặt, mặt thoáng ý cười đáp lại: "Không phải tình cờ đâu, là tớ đưa cô ấy đi mua sắm!"

Lam Huyên đang xoay người bỏ đi hướng khác thì nghe được câu này, cô run lên, tim nhói đau nhưng cô cố gắng bình tĩnh. 

"Cảnh sát Trần quả là chiều chuộng bạn gái, bận rộn như vậy mà vẫn còn thời gian đưa cô ấy đi chơi."

Diệp Tư Dao từ phòng thử đồ đi ra nghe câu nói của Trần Tử Minh và nhận ra Lam Huyên dường như run lên thì cô nàng giận lắm, liền lên tiếng trêu trọc. 

Từ Sở Đình kéo lấy vạt váy của Tư Dao ý bảo cô đừng nói nữa nhưng nào ai cản được. 

"Nghe nói Hạ tiểu thư mới chia tay bạn trai, có vẻ như Cảnh sát Trần đây đã chờ đợi lâu lắm rồi nhỉ?"

Mặt Lam Huyên trắng bệch, run lên rõ ràng, Diệp Tư Dao thấy vậy thì xót xa lắm nhưng cô nàng nhất định phải châm chọc để trả thù hai con người xấu xa khiến bạn cô ra nông nỗi này. Nhất là tên khốn Trần Tử Minh, khi Lam Huyên đau đớn bỏ đi thì thật không ngờ bao năm qua cậu ta và Hạ Khê vẫn qua lại với nhau, cô thật sự rất tức giận. Lúc trước, khi Lam Huyên bỏ đi, cô thấy tội nghiệp cho cậu ta nhưng sau khi nghe Lam Huyên kể hết sự tình thì cô thấy Trần Tử Minh thật đáng chết.

Cô thấy thương cô bạn thân của mình hơn, bao năm qua cô ấy mang danh kẻ tàn nhẫn, một mình ôm hết đắng cay, một mình chịu đựng.

Bao nhiêu đau đớn của mối tình tan vỡ đã khiến cho Lam Huyên thương tích đầy mình. Bao năm trôi qua, vết thương vẫn là quá lớn, mới hơi khép lại thì hôm nay lại nứt toạc ra.

Chính vì vậy hôm nay Diệp Tư Dao phải thay bạn mình châm chọc cho bõ tức.

Trần Tử Minh nghe đến câu này vẫn không có phản ứng gì. Hạ Khê thì hết sức tức giận nhưng không dám làm gì mất hình tượng trước mặt Trần Tử Minh, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Có vẻ như mọi người có thành kiến với tôi và Tử Minh thì phải?".

"Còn phải hỏi sao!"

Diệp Tư Dao nhếch môi trả lời, Từ Sở Đình ở giữa khó xử không biết làm gì thì Lam Huyên ở bên này lên tiếng: "Dao Dao, đừng làm khó họ nữa, chúng ta đi thôi."

Giọng cô nhẹ nhàng xen lẫn một chút buồn bã, nghe mà não lòng. Diệp Tư Dao thấy vậy, cũng không bướng bỉnh nữa liền kéo Từ Sở Đình đi.

Khi họ vừa xoay người thì Trần Tử Minh cũng bỏ tay Hạ Khê ra, tim cô ta lệch đi vài nhịp, vô cùng chua xót. Quá khứ hay hiện tại, Hạ Khê cũng chỉ là kẻ thế thân, có lẽ mọi người nghĩ cô ta chen vào giữa Trần Tử Minh và Lam Huyên nhưng thật ra không phải, cô ta chưa giây phút nào được chen vào giữa họ. Chỉ là niềm tin giữa họ không đủ lớn, sự kiêu ngạo và đôi chút hèn nhát đã giết chết tình yêu của họ. 

Suốt 5 năm qua, Hạ Khê đã cố gắng nhưng chỉ là vô vọng, trái tim Trần Tử Minh đã không còn chỗ cho bất cứ ai. 

Trần Tư Minh nhếch môi, anh không hiểu sao lại muốn làm cô hiểu lầm, anh nắm tay Hạ Khê những đôi mắt luôn dõi theo cô và sự thật là điều anh làm chẳng hề hẫng gì, chẳng khiến cho mặt cô biến sắc dù một giây. Anh tự cười mỉa mai, người ta đâu còn là Lam Huyên ngày xưa, vui buồn vì anh, tức giận vì anh nữa. Lam Huyên bây giờ đã không còn chút gì liên quan tới anh nữa rồi.

Anh quay người nói với Hạ Khê mặt trắng bệch ở bên cạnh: "Hạ Khê, tôi xin lỗi!"

Hạ Khê hoàn hồn, nghe lời xin lỗi này thì thấy có chút mỉa mai.

"Xin lỗi ư? Cậu đâu có lỗi, là tớ tự nguyện, là tớ ích kỉ thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!