Chương 9: Tình Chớm Nở

Tháng bảy, giữa hè.

Hai ngày qua, là Thưởng Hà tiết* mỗi năm một lần ở Yên kinh.

(*lễ hội ngắm hoa sen)

Hồ lớn nhất Yên kinh, Đông Minh hồ.

Hà hiệp la quần nhất sắc tài, phù dong hướng kiểm lưỡng biên khai.

(Lá sen và la quần cùng một màu, phù dung nở rộ hai bên)

Trên mặt hồ Đông Minh rộng lớn, du thuyền như thoi đưa, vô số văn nhân mặc khách đứng trên đầu thuyền, nâng cốc trò chuyện vui vẻ, ngâm thơ đối chữ, rất náo nhiệt.

Thi thoảng cũng có vài thiên kim tiểu thư cưỡi thuyền hoa đi ngang qua đó, mà từ trên thuyền lại truyền ra tiếng vui cười thanh thuý cũng thu hút nhóm tài tử phong lưu phải ghé mắt nhìn.

Trên một con thuyền cũng không quá thu hút, có một vị lão giả râu bạc trắng lấy lá sen làm chén, đựng rượu ngon, nhìn cảnh đẹp, uống từng ngụm từng ngụm, không bao lâu lại nặng nề say ngủ.

Mà ở đầu thuyền, một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng mười một mười hai tuổi, đang cúi người, như có như không đùa nghịch bọt nước trong suốt.

Một vị thiếu niên áo trắng khẽ tựa lên thân thuyền, duỗi một tay ra ngoài, xuyên xuống làn nước hồ, nhắm mắt cảm thụ dòng nước chảy, sắc mặt lạnh nhạt, khoé miệng ôm một mạt ý cười lười biếng, không kiêu ngạo khoe khoang, lại khiến người ta nhìn qua khó quên.

Thiếu nữ trẻ tuổi ngồi đối diện bạch sam thiếu niên mắt không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn mỹ của thiếu niên này, vô luận thế nào cũng không thể dời được ánh mắt mình, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có trăm ngàn cánh hoa, cánh nào cánh nấy bừng nở rộ.

Thật lâu sau, thiếu niên áo trắng tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ kia, liền mở con ngươi màu hổ phách, quay đầu, nhàn nhạt nhìn thiếu nữ đó.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, thiếu nữ chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, liền vội vàng ngượng ngùng cúi đầu, né tránh ánh mắt thiếu niên kia, chỉ sợ tâm tư mình bị đôi mắt đạm nhạt như nước hồ kia nhìn thấu một phân một hào nào đó.

"Lãnh cô nương, mặt của ngươi sao lại hồng như vậy, không phải cảm nắng đó chứ?" Đáng tiếc thiếu niên căn bản không hiểu phong tình, ngược lại nghi hoặc hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là hôm nay quá oi bức.

Ta đi ra đầu thuyền hóng gió một lát là được rồi." Lãnh Lam Ca đứng dậy, dở khóc dở cười nhẹ giọng trả lời, trong lòng lại thầm trách cứ, thật sự là đồ ngốc.

Bởi vì khoang thuyền thấp hẹp, Lãnh Lam Ca chỉ có thể khom người, nhưng vừa đi được hai bước tới đầu thuyền, lúc này một chiếc thuyền khác cơ hồ đi sát qua, nhất thời bọt nước văng khắp nơi, thân thuyền nhất thời lắc lư, Lãnh Lam Ca lảo đảo không vững, thân thể nghiêng về phía sau muốn ngã.

Nàng thầm nghĩ không ổn, lại không khống chế được thân thể, chỉ có thể đơn giản nhắm mắt lại.

Nhưng mà, nhưng không nghênh đón nỗi xấu hổ ngã sấp xuống như trong dự kiến, tương phản lại cảm thấy một trận gió cuốn đến phía sau mình, sau đó cơ thể mình được một vòng tay ấm áp vững vàng mang theo hương hoa lê nhàn nhạt ôm lấy.

Lãnh Lam Ca ngạc nhiên trợn tròn mắt, bỗng nhiên quay đầu, lại không ngờ vừa vặn đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc của Mộ Dung Nhan, nhất thời tim như ngừng đập, mặt ửng hồng, ngay cả hô hấp cũng bất giác trở nên dồn dập.

Nhuyễn ngọc trong ngực, chống lại mĩ mâu mang theo nét xấu hổ của Lãnh Lam ca, nhìn môi anh đào của nàng khẽ nhếch, thậm chí có thể ngửi được u hương nhàn nhạt thổ khí như lan của nàng, không biết vì sao, Mộ Dung Nhan chợt thấy đáy lòng đột nhiên rung lên, nội tâm nguyên bản không có chút rung động nào bắt đầu nổi lên từng đợt sóng gợn, một vòng một vòng lan tràn ra, không say không nghỉ.

Mộ Dung Nhan mi tâm nhíu chặt, thật vất vả mới cưỡng chế được cỗ xao động không hiểu đến từ đâu trong lòng này, trên tay hơi thi lực, liền kéo Lãnh Lam Ca trở lại đứng vững trọng tâm, cũng kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Ngươi không sao chứ? Cần phải để ý dưới chân." Thanh âm có chút tận lực vân đạm phong khinh, để khí tức mập mờ nguyên bản tràn ngập trong khoang thuyền nhất thời bị quét sạch tiêu tán hết.

Thế nhưng là Mộ Dung Nhan lại không phát hiện, đây là lần thứ nhất mình dùng ngươi để xưng hô với Lãnh Lam Ca, mà không phải dùng Lãnh cô nương tương đối lạnh nhạt trước kia.

"Lam ca không sao... Đa tạ điện hạ cứu giúp..." Lãnh Lam Ca cúi đầu khẽ cắn môi dưới, nửa như oán như giận trả lời.

Mới vừa rồi rõ ràng nháy mắt, mình thấy được trong con ngươi màu hổ phách của hắn loé lên quang mang chưa từng thấy qua...! Thế nhưng trong nháy mắt, hắn liền lại biến trở về vị Hoàng tử đạm nhạt thường ngày.

Lãnh Lam Ca vén lên màn che, đi ra khỏi khoang thuyền, hít một hơi thật sâu, muốn bình ổn lại l0ng nguc phập phồng của mình.

Trưởng công chúa Mộ Dung Tình nhìn thấy Lãnh Lam Ca ra, liền chớp chớp đôi mắt đen láy, cao hứng bừng bừng kêu lên với nàng: "Lam ca tỷ tỷ, mau tới đây cùng nghịch nước!"

Lãnh Lam Ca chống lại đôi mắt to trong veo như nước của Mộ Dung Tình, liền cũng cười sáng lạn đi đến đầu thuyền, ngồi xổm người xuống, học dáng vẻ Mộ Dung Tình, đem bàn tay tiến nhập vào hồ nước, cảm thụ được từng tia ý lạnh mà dòng nước mang đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!