Bắt đầu từ khi ta có ký ức, trừ mẫu phi và Tuyết di, tựa hồ toàn bộ người trong hoàng cung chỉ toàn cười nhạt khinh thường ta.
Phụ hoàng cũng chưa từng nhìn thẳng ta, đám hoàng huynh cũng không để ta vào mắt, còn có vị Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ kia, ánh mắt mỗi khi nhìn ta lại giống như muốn ăn sống nuốt tươi ta vậy.
Nhưng mỗi khi ta uỷ khuất hỏi mẫu phi vì sao lại thế, đến tột cùng ta đã làm sai cái gì.
Mẫu phi luôn rưng rưng lệ nói cho ta biết, phải nhẫn, nhất định phải nhẫn.
Ta không biết rốt cuộc phải nhẫn tới lúc nào mới kết thúc, từ lúc còn nhỏ tới nay, tựa hồ ta và mẫu phi hai người liền luôn luôn nhẫn.
Sau đó ta mới biết được, đối với chúng ta mà nói, ẩn nhẫn lớn nhất kỳ thật cũng không phải là bị người ngoài khi dễ nhục nhã, mà là thân thế của ta.
Ta gọi là Mộ Dung Nhan, là đệ thất Vương tử của đương kim hoàng đế Đại Yên.
Nhớ mang máng năm ta sáu tuổi, có một ngày mẫu phi đột nhiên để Tuyết Di đóng chặt cửa sổ, canh giữ trước cửa.
Khi đó, ta liền ẩn ẩn cảm thấy, ta sắp sửa biết một thiên đại bí mật.
Thì ra, ta không nên là một Hoàng tử.
Thì ra, ta hẳn nên là một Công Chúa.
Khi đó ta cũng không biết, hai thân phận này đến tột cùng có gì khác nhau.
Chỉ nhớ khuôn mặt đầy nước mắt của mẫu phi, còn câu nói ấy:
"Con nhất định phải nhẫn, con nhất định phải che dấu thân phận của mình."
Bàn tay mẫu phi nắm lấy tay ta sinh đau, người lại một lần lại một lần lắc, hỏi ta rốt cuộc có hiểu hay không.
Lúc đó ta hẳn không đành lòng nhìn mẫu thân khóc thương tâm đến thế, nên đáp ứng.
Hôm nay là sinh thần bảy tuổi của ta, cũng giống năm trước, phụ hoàng cùng sáu vị hoàng huynh đều không tỏ vẻ gì.
Nghe nói mấy ngày trước, Hoàng Hậu lại sinh hạ huyết mạch hoàng tộc cho Đại Yên, là vị long tử thứ chín của Đại Yên.
Nay ai nấy trong cung cơ hồ đều nháo nhác tới lui Phượng Nghi cung, quả thật làm gì có sức bận tâm vị hoàng tử không được sủng ái như ta.
Cười khổ.
Bất quá cũng không có cách nào.
Ngược lại hiếm hoi được thanh tịnh, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác làm việc.
Lại nói, trong số sáu vị hoàng huynh của ta, chỉ có tứ hoàng huynh Huyền ca ca vẫn coi ta như đệ đệ mà đối đãi.
Có lẽ vì hắn từ thuở nhỏ thân sinh mẫu phi đã mất, thiếu đi sự xúi giục trong chốn hậu cơ nặng tâm cơ này, ngược lại có thể quang minh lỗi lạc đối xử với người khác.
Trước đó vài ngày, hắn còn dạy ta bắt đầu học võ, sau đó lén đưa ta đến thú trường của hoàng gia để luyện tên, thế mới có thể kiếm được Linh nhi mang về.
Dù sao vẫn là hài tử, nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan liền vui vẻ cười đi đến trước lồng chim tơ vàng, đánh thức Linh nhi dậy.
Lúc này, mẫu phi Ma Ny Lan từ trong điện đi ra, mỉm cười nhẹ nhàng ngoắc tay với Mộ Dung Nhan, nói: Nhan nhi, lại đây.
Mộ Dung Nhan ngoái đầu nhìn mẫu phi đứng cách đó không xa, lập tức nhảy tung tăng một đầu chui vào lòng Ma Ny Lan, cỗ hương hoa lan dìu dịu trên người mẫu phi luôn làm cho nàng không hiểu sao thấy rất an tâm.
Ma Ny Lan sủng nịnh gõ nhẹ đầu Mộ Dung Nhan, cười nói:
"Nhan nhi, hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của con, mẫu phi có một vật muốn tặng con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!