Chương 50: Hai Người Gặp Lại

Sau ba ngày, Mộ Dung Nhan cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng thất thần đang nhìn hai tay tái nhợt vô lực của mình, có cảm giác không chân thật bừng tỉnh như mộng.

Lúc này, hai người Sở, Ma nhìn thấy Mộ Dung Nhan tỉnh, liền đi tới bên người nàng.

"Ngươi...! Ngươi vẫn ổn chứ?" Sở Hạ Đề cuối cùng mở miệng hỏi.

Ta vẫn ổn chứ? Ta vẫn ổn chứ?

Ta rất ổn. Mộ Dung Nhan không mang theo bất luận cảm tình gì trả lời.

Ta tại sao phải không ổn?

Lẽ nào bị hai người ta yêu nhất thế gian này phản bội, ta nhất định không ổn sao?

"Ngươi rõ ràng không ổn một chút nào." Sở Hạ Đề nhìn thấy Mộ Dung Nhan nản lòng thoái chí như vậy, không nhịn được lại muốn rơi lệ.

"Ta sắp đói chết rồi."

Mộ Dung Nhan đứng dậy, liền đẩy cửa đi xuống lầu.

"Biểu ca...! Ngươi từ từ ăn..." Ma Da Đồng mặc dù biết Mộ Dung Nhan đã ba ngày không có ăn uống, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn biểu ca ăn như hổ đói vậy.

Hồi lâu sau, Mộ Dung Nhan cuối cùng buông đũa xuống, hơi sửng sốt một lúc, sau đó đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Ngươi muốn đi đâu?

Sở Hạ Đề vội la lên.

"Ta muốn đi nơi yên tĩnh một chút." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.

Ta đi cùng ngươi! Sở Hạ Đề chỉ lo Mộ Dung Nhan nghĩ không thông.

"Để mình ta yên tĩnh một chút đi, ngươi yên tâm, ngươi thật vất vả mới cứu ta từ trên sa trường trở về, cái mạng này ta quý trọng vô cùng." Mộ Dung Nhan giương lên một nụ cười, nói với Sở Hạ Đề.

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Nhan rời đi, Sở Hạ Đề lòng chua xót lầm bầm,

"Tên đầu gỗ này...! Cười lên thực sự là khó coi hơn khóc..."

- ----------------------------------------------------------------------------

Mộ Dung Nhan ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm bảng hiệu chữ vàng trước mặt, mặt trên viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa Liên Vân Tự , là Tứ ca tự tay viết.

Bức tường cũ đổ nát năm đó bây giờ đã được thay thế tường cao sơn mới, trong chùa lật cũ đổi mới hoàn toàn, quy mô lại mở rộng gấp đôi.

Xung quanh mình có rất nhiều thiện nam tín nữ, nối liền không dứt, trong chính điện hương khói tràn đầy, đông như trẩy hội.

Nơi này thực sự là Liên Vân Tự đổ nát không người lúc trước mình và Ca nhi cùng nhau quỳ cầu nguyện sao?

Mộ Dung Nhan không nhịn được kéo một tiểu hòa thượng, hỏi,

"Nơi này đúng là Liên Vân Tự sao?"

"Đúng vậy...! Thí chủ." Tiểu hòa thượng bị nam tử tướng mạo hung ác có chút sợ rồi, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn không biết chữ?

"Làm sao có thể chứ...! Bốn năm trước...! Nơi này rõ ràng không phải như thế..." Mộ Dung Nhan thì thào nói nói.

Bốn năm trước?

Tiểu hòa thượng kia nghe xong, liền nói, "Bốn năm trước nơi này thế nào bần tăng cũng không biết, thế nhưng hơn hai năm trước, là Tề vương Điện hạ tự mình giám công một lần nữa tu sửa Liên Vân tự này, nghe nói là bởi vì bổn tự thành toàn một đoạn nhân duyên của Tề vương cùng Tề vương phi, do đó hiện giờ dân chúng Yên Kinh, người đến bổn tự cầu duyên đặc biệt nhiều.Nhân duyên?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!