[Mộng trở về Mạc Nam 2]
Ngày thứ hai, một đoàn người liền khởi hành đi vào [Yến Tử lĩnh].
Không ngờ tên Mộ Dung Quang vô sỉ kia, hôm nay thế nhưng lại tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ nhàn nhã cưỡi ngựa đi phía trước đội ngũ, khi đi lướt qua người ta, ánh mắt hắn nhìn về phía ta thậm chí không có một tia ngại ngùng hay áy náy.
Thật sự đúng là tên tiểu nhân vô sỉ!
Ta tức đến nỗi móng tay cắm sâu vào dây cương.
Đến bên ngoài bãi săn, Mạc Nam Thái Thú Hoàng Mạnh Sâm hắng giọng một cái, cao giọng nói: "Bổn quốc vì ký kết điều ước [Tây Vực chi minh], đặc biệt cùng Vương của tứ quốc ở lại [Yến Tử lĩnh] đi săn hai ngày.
Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay đến buổi trưa ngày mai mới thôi.
Đến lúc đó sẽ do ba người là bản quan, Thác Bạt Hỗ tướng quân cùng Lâu Lan Vương kiểm kê chiến lợi phẩm của chư vị, người nào săn được thú quý hiếm nhất sẽ thắng."
Phụ vương bởi vì tuổi cao mà thân thể có chút khó chịu, cho nên không tham gia lần thi đấu đi săn này, cho nên để Vương huynh Ma Ni Âu đại biểu cho Lâu Lan quốc tham gia.
Mà lần này quy tắc đi săn cũng không giống bình thường, lần này không lấy số lượng để tìm người thắng, mà lấy trình độ quý hiếm của giống loài săn được để chấm điểm.
Cũng có nghĩa là, săn mười con thỏ rừng cũng so ra kém một đầu báo.
Vừa đến buổi trưa, các hoàng thất quý tộc nhao nhao thúc ngựa vào rừng.
Hung Nô Vương A Đề Đạt lộ ra ra hàm răng trắng noãn ánh lên lấp lánh dưới mặt trời, hào sảng cười nói với ta:
"Công Chúa mỹ lệ, bản vương chắc chắn sẽ săn được tấm da thú trân quý nhất, tặng cho nàng may xiêm y!"
Ta ngẩng đầu lên, nhìn Hung Nô Vương A Đề Đạt bên trên tuấn mã, trong thoáng giây, bị ánh dương quang gay gắt chói chang chiếu xuống, dung nhan tươi cười phóng khoáng không bị trói buộc của hắn làm mắt ta rung động.
Thời gian qua đi cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ Thân*, Vương huynh bọn họ còn chưa đi săn trở về, ta một người đi bên ngoài bãi săn không có việc gì đá đá mấy hòn đá nhỏ, mà phụ vương ở một bên trò chuyện vui vẻ với Hoàng đại nhân và Thác Bạt tướng quân.
(*15 giờ - 17 giờ chiều)
Không biết Vương huynh bọn họ có thể săn được kỳ trân dị thú gì, đánh bại tên Thái Tử vô sỉ kia không đây.... Ta âm thầm buồn bã suy nghĩ.
[Yến Tử lĩnh] nhìn qua xanh tươi mượt mà, phảng phất còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa cùng tiếng chim hót du dương, tâm tư máy động, ta liền đi vào, hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.
Một mình đi xuyên qua con đường mòn trong rừng, được bao quanh bởi vô số ngọn núi, cây cối chung quanh thật sự thiên hình vạn trạng, cành lá rợp trời.
Cây bạch dương nghiêm trang cao cao đứng, những cành hoa trắng xuống nhắm mắt dưỡng thần, cây sồi to lớn thì giống những chiến sĩ đang bảo vệ cây bồ đề.
Bất chi bất giác ta lại càng chạy càng sâu, thẳng đến khi bốn phía biến thành rõ rệt âm u yên tĩnh ta mới bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ đi quá xa.
Vừa định muốn men theo đường cũ trở lại, trong tích tắc liền nhìn thấy có một cái bóng chợt loé.
Ai? Lòng ta không khỏi giật thót, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng người.
Grừ Một tiếng gầm nhẹ của dã thù từ trong rừng rậm truyền đến.
Sắc mặt ta trong nháy mắt bị doạ trắng bệch, chỉ thấy một thớt sói hoang màu xám lộ ra răng nanh, bò lổm ngổm từ trong bụi cây tới gần, đôi con ngươi màu lục âm u nhìn ta chằm chằm.
A --- ta hoảng sợ hét lên một tiếng, quay người co cẳng liền chạy, cũng không chạy được mấy bước liền bị rễ cây nổi lên dưới đất làm té ngã.
Con sói kia đằng đằng sát khí nhìn ta chằm chằm, dồn lực, gầm nhẹ một tiếng, rồi từ trong bụi cây nhảy lên đánh về phía ta!
Con ngươi trong mắt co lại, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe vút một tiếng, một mũi tên thế như chẻ tre bắn trúng chân sau con sói kia, khiến nó ngã xuống từ giữa không trung, lăn lộn, lăn qua lộn lại té ngã vào trong bụi cỏ.
Liếc nhìn lại thì thấy Hung Nô Vương A Đề Đạt sắc mặt khẩn trương đang cầm cung cưỡi ngựa chạy tới chỗ ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!