Chương 49: Đau Thấu Tim

Sau ba ngày, đoàn người Mộ Dung Nhan rốt cuộc cũng trước cửa thành Yên Kinh.

Mộ Dung Nhan nhảy xuống xe ngựa, nhìn cửa thành cao vút, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, nàng yên lặng ngồi xổm xuống, khẽ vu0t ve nền gạch đá thô ráp.

Bốn năm trước, mình từng cùng Ca nhi ở đây, cầm vũ tương hoà, lưu luyến chia tay, chính mình còn từng nói với nàng, đây không phải sinh ly tử biệt, chờ mình khải toàn trở về, chính là anh hùng Đại Yên...

Mà bây giờ...! Mình lại trở về với tư cách là một vong linh, cũng không phải anh hùng Đại Yên.

Hai người Sở, Ma ngoại trừ không đành lòng nói sự thật cho Mộ Dung Nhan là Lãnh Lam Ca đã gả cho người khác ra, còn lại đem tất cả những chuyện khác các nàng nghe được từ Yên Sơn tứ hiệp đều nói cho Mộ Dung Nhan, kể cả sau khi Mộ Dung Nhan chết, dân chúng Yên Kinh đối xử với nàng thế nào, cũng tất cả đều để cho nàng biết được.

Ôi, chung quy năm đó lời thề của ta đều là vô ích...

Ca nhi, ta đã trở về,

Nàng có còn đang chờ ta không?

Nhất định nàng sẽ chờ ta, phải không?

Mộ Dung Nhan không ngừng suy nghĩ ttrong lòng, làm thế nào cũng không dám bước vào cửa thành Yên Kinh người đến người đi, nàng sợ vừa bước vào, sẽ phát hiện hết thảy tất cả mọi chuyện chỉ là lừa mình dối người.

Chính mình từng khát vọng trở về như vậy, nhưng hôm nay đều đến cửa nhà rồi, lại sợ hãi...

Mộ Dung Nhan hung hăng vỗ vỗ hai gò má của chính mình, thầm nghĩ,

Mộ Dung Nhan, ngươi rốt cuộc sợ cái gì?!

Một mình ngươi đối mặt thiên quân vạn mã cũng không sợ hãi, hiện giờ ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?!

"Mộ đại hiệp, chúng ta còn không đi vào sao?" Lâm Toàn khó hiểu hỏi, hắn không hiểu Mộ Dung Nhan sao phải đứng ngoài cửa thành lâu như vậy.

"Được..

Vậy thì vào đi." Mộ Dung Nhan xoay người bước lên xe ngựa, nhìn cửa thành Yên Kinh quen thuộc mà xa lạ này, hít sâu một hơi, cuối cùng khẽ vung cương ngựa, từ từ chạy vào.

Khi toàn bộ mọi người tiến vào trong thành Yên Kinh, Mộ Dung Nhan nhìn đường phố quen thuộc hai bên đường, không khỏi nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm nói, "Ta đã trở về, ta thật sự trở về."

Hai người Mộ Dung Nhan cùng Lâm Toàn đem Sở Hạ Đề, Ma Da Đồng, Dương Trung cùng với Hồ Thị thu xếp trong Vọng Nguyệt Lâu, liền tính toán đi tới Tề Vương phủ cứu người quan trọng kia.

Mộ Dung Nhan còn chưa dỡ bỏ dịch dung, nàng vốn định theo Lâm Toàn đi xem Tứ ca như thế nào, sau đó tìm thời cơ thích hợp đem chuyện mình chưa chết nói cho hắn biết.

Nhưng nàng không hiểu hai người Sở, Ma tại sao không muốn mình đi Tề Vương phủ như vậy.

"Ôi chao, ngực ta đau quá...! Ngươi đừng đi có được hay không?" Sở Hạ Đề che ngực, cau mày nói.

"Biểu ca, đầu ta cũng rất đau, ngươi ở lại chiếu cố chúng ta đi.." Ngay cả Ma Da Đồng chưa bao giờ nói dối, gương mặt xinh đẹp cũng đỏ lên, ấn trán của chính mình nói.

"Hai ngươi đừng có không ốm mà rên, hắn là Tứ ca của ta, ta sớm muộn cũng phải gặp, vì sao phải ngăn cản ta?" Mộ Dung Nhan nhìn hai người này, thực sự là cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đặc biệt là Sở Hạ Đề, từ lần đầu tiên bắt đầu gặp mặt vẫn là lý do ngực đau, cũng không biết chuyển sang lấy lý do chỗ khác đau.

"Có thể ngày hôm nay Tề vương không ở quý phủ đâu, ngươi hôm khác lại đi sao!" Sở Hạ Đề chỉ hy vọng Mộ Dung Nhan có thể trễ đi một ngày đều tốt.

"Buồn cười, ngươi đi cũng không đi, làm sao biết Tứ ca ta không ở quý phủ hả?" Mộ Dung Nhan bắt đầu cảm thấy có chút khó hiểu, liền không vui nói, "Ta sớm một chút đi gặp Tứ ca, sớm một chút khôi phục thân phận Hoàng tử, cũng có thể sớm một chút phái người đưa các ngươi trở về."

"Ngươi! Ngươi!" Sở Hạ Đề nghe xong, trong lòng vừa phẫn nộ vừa khổ sở, cái thứ vô tình vô nghĩa này, mình rốt cuộc vì cái gì muốn theo nàng rời xa quê hương, ngàn dặm xa xôi tới nơi này bị nàng chọc tức giận, nàng quát Mộ Dung Nhan, "Ngươi muốn đi thì đi! Dù sao đến lúc đó ăn tất cả trái đắng, đều là ngươi tự tìm!"

"Hạ Đề tỷ tỷ, đừng nói nữa..." Ma Da Đồng mặc dù nghe xong câu nói của Mộ Dung Nhan, trong lòng cũng rất không có tư vị, nhưng nàng vẫn cảm thấy Sở Hạ Đề hơi nặng lời...! Biểu ca đã rất đáng thương...! Hắn cái gì cũng không biết.

"Không thể nói lý." Mộ Dung Nhan lạnh lùng bỏ xuống câu nói này, liền đẩy cửa đi ra, đi tìm Lâm Toàn.

"Lâm đại ca, ta đã nhiều năm không gặp Tề vương Điện hạ, hiện giờ bộ dáng này của ta, Điện hạ sợ là không nhớ rõ ta, cũng không biết một hồi làm sao để tiến vào Tề Vương phủ.." Mộ Dung Nhan hơi có chút lo lắng, cách ăn mặc này của mình, sợ là không thể tiêu sái quang minh chính đại tiến vào Tề Vương phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!