Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nhan liền mang theo hai người Sở, Ma, Dương Trung cùng phu thê Lâm Toàn đánh một chiếc xe ngựa lên đường.
Ở trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Trung đỏ lên, làm sao cũng không dám ngẩng đầu, Sư phụ cùng Lâm thúc thúc ở bên ngoài đánh xe, mình cùng nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy ngồi chung một chỗ, làm hắn vô cùng bứt rứt bất an.
Thê tử Hồ thị Lâm Toàn mặc dù không được tuyệt sắc mỹ mạo như hai người Sở, Ma nhưng cũng coi là thiếu phụ có khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp.
Tính tình nàng tương đối yên tĩnh, phần lớn thời gian đều chỉ thanh thản vỗ về bụng mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Hạ Đề cuối cùng là nhịn không được hỏi,
"Hồ tỷ tỷ, ngươi hẳn là... Có tin vui?"
Trên mặt Hồ thị hơi đỏ lên, nhẹ gật đầu, kỳ thật cũng là vì nguyên nhân này, Lâm Toàn mới đưa mình theo bên người, sợ vạn nhất lúc hắn không ở, mình xảy ra sơ xuất gì.
"Vậy thật là chúc mừng! May mà hôm qua đầu gỗ cứu được các ngươi!" Sở Hạ Đề cười nói.
"Đúng vậy, may mắn mà có ân công." Hồ thị cảm kích nói, nàng nhìn một chút hai người Sở, Ma, vừa cười nói,
"Ân công tấm lòng hiệp nghĩa, hai vị muội muội ngược lại đã tìm được phu quân tốt."
Phu quân sao?
Đáng tiếc không thuộc về ta...
Sở Hạ Đề sâu kín nghĩ, ngoảnh mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ma Da Đồng thì cúi đầu, xoắn góc áo trong tay, nàng càng không biết mình với biểu ca rốt cuộc là tình ý gì, ban đầu vẫn luôn coi hắn là ca ca kết thân ở chung, nhưng mấy ngày gần đây, mình tựa hồ đã quen với việc bị coi là thê tử của hắn...
Aish, mình chưa từng thích bất luận kẻ nào, cũng không biết thích một người rốt cục là cảm giác gì.
Nhưng vô luận như thế nào, mình tuyệt đối không thể thích biểu ca, dù sao trong lòng hắn đã có người...! Nhưng nếu hắn không có người mình thích, mình sẽ thích hắn sao?
Hồ thị hoang mang đánh giá hai người Sở, Ma đột nhiên yên lặng không nói, cũng không biết câu nói vừa rồi của mình, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì.
Dương Trung chỉ cảm thấy lời nói của ba vị tỷ tỷ hắn cảm thấy không có hứng thú, liền muốn đi ra khỏi xe ngựa, cùng sư phụ chen chúc ngồi một chỗ.
"Tiểu Trung, vị trí nơi này không đủ, người vào trong ngồi, ngoan." Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ nói, cũng không thể để Dương Trung ngồi lên đùi mình.
"Được rồi, Tiểu Trung ngươi ngồi chỗ thúc thúc đi, thúc thúc vào trong ngồi một lát." Lâm Toàn có chút lo lắng cho thê tử mang thai ngồi bên trong, liền cùng Dương Trung đổi chỗ ngồi.
Lâm Toàn vào trong, bắt mạch cho thê tử Hồ thị, một lát sau, sủng nịch cười nói,
"Vẫn tốt vẫn tốt, nàng mệt mỏi sao?"
Hồ Thị hơi khẽ lắc đầu, tựa đầu lên người Lâm Toàn.
Lâm Toàn cũng nhẹ nhàng ôm lấy bả vai thê tử, nói rằng,
"Nàng ngủ một lúc đi, lát nữa đến nơi nghỉ chân, ta gọi nàng dậy."
Sở Hạ Đề nhìn cảnh này, đột nhiên trong lòng chua xót, ôi, nếu nàng chung tình với Mộ Dung Nhan, sợ là đời này cũng không có cơ hội làm mẫu thân...! Như thế thật sự đáng giá không?
Một lúc lâu, Sở Hạ Đề lại âm thầm lắc lắc đầu, aish, sao ta lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này có đáng hay không, thích một người nếu còn muốn nghĩ xem có đáng giá không thì mệt mỏi tới mức nào...
Nhưng mình sẽ thích người vốn không thích mình được bao lâu đây?
Nàng nghĩ tới A Mộc, không khỏi thở dài, nếu như ngươi có thể sớm nói thích ta, vậy thì tốt biết bao nhiêu...
"Sư phụ, ta cảm thấy dung mạo ngươi không đáng sợ một chút nào. Dương Trung vẫn luôn trầm mặc đột nhiên quay sang nói với Mộ Dung Nhan."Hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!