Chương 45: Đánh Thức Lầm

Ba người ngày đêm hành trình, rốt cục đến giao giới giữa Mạc Bắc và Yên quốc, Yến Môn Quan.

Chỉ cần qua Yến Môn Quan là hoàn toàn rời khỏi Mạc Bắc, lại càng gần Yên kinh.

Mộ Dung Nhan thấy một đường bôn ba, sợ hai người Sở, Ma thân thể chịu không nổi, liền quyết định ba người sẽ ở trong n Môn Quan nghỉ ngơi hai ngày, dù sao mình cơ bản đã thoát khỏi sự truy nã của Hung Nô Vương, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục cải trang tiếp, bởi vì thật sự có thể miễn đi không ít chuyện phiền toái, hình tượng nhìn như suy nhược của mình trước đó, lại dẫn theo hai người Sở, Ma, khẳng định sẽ làm không ít kẻ nảy lên ý đồ xấu xa.

Mộ Dung Nhan dẫn theo hai người Sở, Ma vào một khách đi3m, nàng uy vũ đứng, trầm giọng hô:

"Hai gian thượng phòng."

Hiển nhiên là hai người Sở, Ma một phòng, còn mình một gian phòng.

"Khách... khách quan... Hôm nay là [Khất xảo tiết]... bổn điếm chỉ còn một gian phòng..." Chưởng quỹ run run đáp.

Ngươi đừng lừa ta.

Mộ Dung Nhan vác đao đặt lên quầy.

"Là thật! Đây là sự thật! Không bằng... khách quan đi nhà khác hỏi lại xem?" Chưởng quỹ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.

Mộ Dung Nhan nhíu mày, xoay người muốn đi.

"Thôi, một gian thì một gian, ta mệt chết được, ta không muốn đi nữa...." Sở Hạ Đề sức cùng lực kiệt nói.

Mộ Dung Nhan nhìn về phía Sở Hạ Đề, lại nhìn Ma Da Đồng cũng vẻ mặt mỏi mệt, liền đành phải nói:

"Vậy thì lấy một gian đi."

"Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi khách đi3m khác nhìn xem còn có phòng trống không." Mộ Dung Nhan nói với hai người Sở, Ma.

Ngay khi vừa tiến phòng, hai nàng đã tê liệt ngã xuống giường.

"Đi đi, đi đi, lát nữa hẵn về, lúc xuống ngươi gọi tiểu nhị đem một ít nước ấm vào." Sở Hạ Đề vô lực phất tay với Mộ Dung Nhan, một đường này thật sự chạy vội, nàng chỉ cảm thấy xương sống, eo và lưng đau nhức, cảm giác như muốn rời ra từng mảnh.

Biết rồi.

Mộ Dung Nhan đóng cửa phòng, liền xuống lầu dặn chưởng quầy, cũng ám chỉ hắn, nếu dám nảy sinh sắc tâm gì, thì cứ chờ bị ta thiên đao vạn quả làm đồ nhắm rượu đi.

Chưởng quầy kinh sợ đáp ứng toàn bộ, hắn nghĩ, cho dù ta có ăn gan báo mật gấu cũng không dám chạm vào nữ nhân của đại gia ngài...

Một Dung Nhan gần như lật tung hơn nửa cái n Môn Quan, dĩ nhiên mọi khách đi3m đều đầy ngập khách, về phần lý do, không phải chỉ là một cái [Khất xảo tiết] sao... Đây là có bao nhiêu đôi hữu tình muốn gặp gỡ ngày hôm nay chứ... Chẳng qua hoa đăng đêm nay cũng không tệ, đã lâu chưa thấy hoa đăng của Yên quốc, buổi tối có thể dẫn hai người kia cùng đi xem

Một Dung Nhan vừa nghĩ đến hoa đăng, lại nhớ đến lần thả hoa đăng nước cùng Lãnh Lam Ca nhiều năm trước, nàng nghĩ đến khi đó mình cùng Ca nhi ở bên bờ sông thân thiết triền miên, nhưng hôm nay người ở đâu?

Mộ Dung Nhan không khỏi ngửa đầu thổn thức, Ca nhi, ta sắp trở về, nàng vẫn khoẻ chứ?

Mộ Dung Nhan vẻ mặt thương cảm trở về khách đi3m, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Bên trong truyền đến giọng khẩn trương của Sở Hạ Đề: Là ai?

"Là ta, ta có thể vào không?" Mộ Dung Nhan hỏi.

"Không được vào! Ngươi ở bên ngoài chờ! Chúng ta... chúng ta đang thay y phục." Sở Hạ Đề dồn dập nói.

"Ồ, vậy ta ở dưới lầu chờ các ngươi."

Mộ Dung Nhan nói xong liền xoay người xuống lầu ngồi, chưởng quầy vội vàng chào đón, bưng trà rót nước cho nàng.

"Đại gia, thật có phúc!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!