Chương 42: Khôi Phục Trí Nhớ

Hoàng thành Hung Nô, Hách Đồ Nhĩ Đốn.

Hôm nay trong hoàng thành, ai nấy nhìn qua đều thực vui sướng, không ít nam tử trẻ tuổi từ sáng sớm đã xoa tay, trên mặt khó nén vẻ hưng phấn.

Hôm nay là ngày sinh nhật mười tám tuổi của vị Công chúa Hung Nô độc nhất vô nhị, cũng là ngày luận võ chiêu thân để tuyển ra kim đao Phò mã cho Công chúa.

Phàm là nam tử độc thân trên mười tám, dưới ba mươi tuổi đều có thể tham gia.

Mọi người đều nghĩ, dù quyền cước không bằng người, không thể làm nổi Phò mã, nếu có thể có cơ hội để vị Công Chúa mĩ mạo kia liếc một cái thôi cũng tốt rồi.

Một lôi đài rộng lớn được xây ở cửa chính hoàng cung, mới chỉ sáng sớm mà chung quanh lôi đài đã chật ních, người người tấp nập.

Cơ hồ ai nấy đều đến, có người mơ ước mỹ mạo của Công Chúa, có kẻ h4m muốn quyền thế hoàng gia, có người lại say mê công danh lợi lộc.

Từ đại thần đến bình dân, thậm chí kẻ vô lại phố phường đều đến, bên lôi đài một mảnh huyên náo.

Nhưng mà, hết thảy ồn ào náo động đều ở khoảng khắc Hung Nô Vương A Đề Đạt xuất trướng tự nhiên im bặt mà dừng.

A Đề Đạt không giận tự uy đảo qua mỗi người, ai nấy đều không tự giác quỳ xuống hành lễ với vị vương giả của thảo nguyên này.

Sau đó, Vương tử Tô Luân cùng Công chúa Hạ Đề cũng lần lượt ngồi vào bàn.

Thời điểm Sở Hạ Đề ngồi vào bàn, gần như ánh mắt tất cả nam tử ở đây đều hướng về phía nàng, cũng bao gồm chính vương huynh của nàng.

Bất quá Sở Hạ Đề không chút cảm thụ đến ánh mắt nóng rực của mọi người, lúc này trái tim nàng rét lạnh như hầm băng.

Tô Luân nhìn chằm chằm muội muội của mình, trong lòng chua xót.

Ba năm... nàng đã ba năm không hề nhìn ta... Nay nàng đều sắp gả đi... chẳng lẽ cũng không nguyện bố thí một ánh mắt cho ta sao?

Canh giờ đã đến, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, đến tột cùng phải luận võ thế nào mới tính là thắng.

Tô Luân đứng lên, đi đến trước mặt Sở Hạ Đề, thấp giọng nói:

"Muội muội, ca ca sẽ giúp ngươi, giúp ngươi chọn một Phò mã tốt..." Tô Luân chỉ cảm thấy khi mình nói ra những lời này, trái tim đau đớn như bị đao cắt.

Tuỳ ngươi.

Sở Hạ Đề nhàn nhạt nói.

Tô Luân nhìn Sở Hạ Đề một cái thật sâu, sau đó đi lên lôi đài.

Mọi người không rõ, vì sao Tô Luân vương tử phải lên đài.

Chỉ nghe Tô Luân cao giọng nói:

"Quy tắc rất đơn giản, đánh thắng ta, chính là người dũng cảm nhất thảo nguyên Mạc Bắc thì mới có tư cách cưới vương muội của ta!"

Lời này nói xong, có một nửa số người gần như không dám lên đài.

Bất luận là do Tô Luân vương tử ở Hung Nô quốc có danh dũng mãnh vô địch, chỉ cần hắn là Hung Nô vương tử, tương lai là Hung Nô Vương cũng đủ khiến không ai dám đắc tội.

Đương nhiên cũng có kẻ cá biệt không sợ chết sẽ lên lôi đài đánh với Tô Luân, rồi đương trường bị Tô Luân đánh hai ba chiêu liền bay xuống đài.

Hai canh giờ trôi qua, đừng nói Sở Hạ Đề nhìn trên đài chẳng thấy hứng thú, buồn ngủ, ngay chính Tô Luân cũng cảm thấy mình chán không buồn ra tay.

Lúc này, đột nhiên có một người nhảy lên lôi đài, người này thân hình cao lớn thon dài, mày kiếm vắt xéo, đôi con ngươi đen như nước, góc cạnh rõ ràng, cả người nhìn qua thập phần tinh thần sáng láng.

Tô Luân thấy, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó cười to nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!