Chương 38: Thực Xin Lỗi

Tiêu Tử Yên kinh ngạc nhìn người trước mắt, hai tay đỡ cửa, thân mình vẫn không nhúc nhích, ngay cả chính nàng cũng không biết lúc này trên mặt đến tột cùng là biểu tình gì.

Nàng thật đúng không ngờ... còn có thể có một ngày như vậy...

"Tiêu cô nương, không chào đón ta sao?" Lãnh Lam Ca thấy Tiêu Tử Yên chỉ nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, liền mở miệng trước.

Tiêu Tử Yên nghe xong lại ngẩn ra, theo sau sâu kín nói:

"Không ngờ, ngươi vẫn không thay đổi..." Nàng nghiêng thân mình, tránh ra một con đường, nói tiếp:

"Thỉnh vào, Tề Vương phi."

Lãnh Lam Ca xoay lại nói với Mộ Dung Huyền phía sau:

"Thỉnh điện hạ ở chỗ này chờ ta một chút."

Được. Mộ Dung Huyền biết điều đứng ngoài điện.

Đợi Lãnh Lam Ca vào rồi, Tiêu Tử Yên liền chậm rãi đóng cửa, đến lúc quay lại, chỉ thấy Lãnh Lam Ca có chút đăm chiêu nhẹ tay vỗ về dây đàn tranh của mình.

Tiêu Tử Yên đem hai chén trà trên bàn tới, châm trà từng chén, sau đó nâng mâu nói với Lãnh Lam Ca:

"Tề Vương phi, mời ngồi đi."

Lãnh Lam Ca nghe vậy quay qua chống lại ánh mắt Tiêu Tử Yên, nhưng không tiến lại ngồi xuống, mà nhẹ giọng hỏi:

"Bây giờ ngươi còn đánh đàn tranh không?"

"Có, Doanh nhi rất thích nghe."

Tiêu Tử Yên đáp.

"Ta... ta có thể nhìn nàng một chút được không?" Lãnh Lam Ca nhìn chằm chằm Tiêu Tử Yên, hỏi.

Tiêu Tử Yên cũng chống lại ánh mắt Lãnh Lam Ca, thật lâu sau mới mở miệng đáp: Đi theo ta.

Lãnh Lam Ca theo Tiêu Tử Yên bước vào tẩm điện, có một cung nữ lớn tuổi đang trông Mộ Dung Doanh say ngủ, chính là Tuyết Nhi.

"Tuyết di, ta dẫn nàng tới xem Doanh nhi."

Tiêu Tử Yên nói với Tuyết Nhi.

Lãnh Lam Ca hơi khom người với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cũng khom người đáp lại.

Nhìn đến Lãnh Lam Ca, hốc mắt của bà không khỏi có chút ướt át.

Vô luận thế nào, mặc kệ đúng sai thị phi, người mà lúc điện hạ còn sống yêu nhất, quả thật chính là nàng.

Tuy Tuyết Nhi ẩn ẩn cảm thấy xác chết trong quan tài mà Mộ Dung Huyền ngày đó mang về không nhất định là Mộ Dung Nhan, nhưng hôm nay nàng đã mất tích ở Mạc Bắc lâu đến thế, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Lãnh Lam Ca nhẹ nhàng đi đến bên nôi Mộ Dung Doanh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười say ngủ của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động muốn chạm vào nàng, ôm nàng một cái.

Tiêu Tử Yên thấy Lãnh Lam Ca chỉ xuất thần nhìn nữ nhi mình, liền ở một bên nhẹ giọng thì thầm:

"Bệ hạ nói, cái mũi và miệng của Doanh nhi rất giống hắn..."

Lãnh Lam Ca nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, gắt gao nhìn Tiêu Tử Yên, môi anh đào hé ra rồi hợp lại, cuối cùng muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói, ta đây đều là lừa mình dối người... đúng không?" Tiêu Tử Yên thu hết thần sắc của Lãnh Lam Ca vào đáy mắt, cười khổ mà nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!