Chương 37: Hoa Lê Tàn

Ban đêm, Lãnh phủ.

A... Lãnh Lam Ca thở nhẹ một tiếng, ngọc thủ thon gầy bị kim thêu đâm chảy máu.

"Tiểu thư, không sao chứ?" Trúc Nhi vội vàng đứng dậy, muốn lau máu giúp Lãnh Lam Ca.

"Không sao, không sao." Lãnh Lam Ca đối với việc đổ máu chỉ hơi ngẩn ra một chút rồi bình phục, tự mình đưa ngón tay vào miệng mut một chút, máu liền ngừng.

Nàng cúi đầu, nhìn hỉ bào đỏ thẫm đang thêu trên tay mình, hai con uyên ương trên đó đã thêu xong rồi, nhưng vì sao hắn còn chưa trở về?

"Tiểu thư lại nghĩ đến Thất điện hạ rồi?"

Trúc Nhi nhìn bộ dáng xuất thần của Lãnh Lam Ca, liền biết nhất định là nàng đang tưởng niệm Mộ Dung Nhan.

"Aish, ta thật nhớ hắn, thực muốn gặp hắn..." Lãnh Lam Ca sâu kín nói.

Lệ tư sầu thương dữ quân biệt, bất tri quân hề hà kì quy.

(*lệ sầu tương tư khi li biệt người, không biết bao giờ người mới trở về)

Có lẽ, chờ đợi mới là thứ làm tổn thương người ta nhất, nhất là sự chờ đợi xa xôi không hẹn ngày về...

***

Một tháng sau, cửa thành Yên kinh.

Hoa lê tháng ba đã nở, nhưng cái người mang theo hương hoa lê kia đâu rồi?

Lãnh Lam Ca cảm thấy máu huyết toàn thân như đọng lại.

Đây không phải là thật... đây nhất định sẽ không là thật...

Nàng cũng không biết mình làm thế nào đi đến trước mặt vị Tề vương Mộ Dung Huyền kia.

"Ngươi đã đáp ứng ta sẽ bảo hộ hắn bình an, hiện tại ta muốn ngươi nói cho ta biết, hắn ở đâu? Người nằm trong quan tài này là ai?!" Lãnh Lam Ca gắt gao siết chặt Mộ Dung Huyền một thân tang phục, sắc mặt đau khổ tột cùng, làm cho Mộ Dung Huyền không đành lòng nhìn thẳng.

Tam quân tướng sĩ, không một ai không lã chã rơi lệ, bọn họ còn nhớ rõ khoảnh khắc thâm tình khắc cốt kinh thế lưu luyến không muốn xa rời một năm trước, không ngờ mới bất quá vài ba năm ngắn ngủi, hai người đó liền thiên nhân vĩnh cách, một kiếp xa nhau.

Mộ Dung Huyền run rẩy lấy từ trong lòng ra một chiếc túi hương, đưa cho Lãnh Lam Ca.

Lãnh Lam Ca vừa thấy chiếc túi hương dính máu kia, thiên địa xung quanh như quay cuồng.

Hắn mất... là thật sự mất rồi...

Mộ Dung Huyền xoay mặt đi, cố nén nước mắt trong hốc mắt.

Hắn xiết chặt hai nắm đấm, thật lâu sau, chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra, đưa cho Lãnh Lam Ca, nói:

"Là ta không giữ lời, nàng giết ta đi."

"Ca nhi! Vạn lần không thể!" Lãnh Hựu đứng sau hai người bọn họ, sợ tới mức hồn phi phách tán, liều mạng chạy như điên tiến lên muốn ngăn cản Lãnh Lam Ca.

Được... được... Lãnh Lam Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Huyền, đột nhiên giơ kiếm, lại nhằm cổ mình cắt qua.

Tí tách, tí tách, từng giọt máu dính nháp rơi trên mặt đất.

Lãnh Hựu đến gần, vừa thấy liền lập tức sợ tới mức sắc mặt tái xanh, xụi lơ trên mặt đất.

Chỉ thấy Mộ Dung Huyền dùng tay cầm chặt thanh kiếm kia, thân kiếm sắc bén cắt vỡ tay hắn, nhưng hắn không cảm thấy đau chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!