Chương 32: Sở Hạ Đề

Trong nháy mắt, từ thu vào đông, đầu cành bắt đầu trụi lá.

Nhưng chiến tranh lại vẫn không chấm dứt.

Ở nơi đây, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn đến lòng người ngươi lừa ta gạt trần trụi.

Mộ Dung Nhan thật lâu không còn rơi lệ nữa, dù cho chung quanh vẫn không ngừng có người ngã xuống.

Là chính mình trở nên chết lặng vô tình sao?

Cảm giác đã lâu rồi không chạm vào sự thiện niệm ôn tồn của nhân gian...

Mộ Dung Nhan bắt đầu điên cuồng tưởng niệm Lãnh Lam Ca, mỗi đêm nương ánh nến mỏng manh, đều phải lấy chiếc túi hương đặt trong lòng ra, nhìn lọn tóc đen của Lãnh Lam Ca suy nghĩ xuất thuần.

Ca nhi, ta rất nhớ nàng... Ta thực muốn gặp nàng một lần...

Chiến tranh giữa hai quốc gia tựa hồ tiến nhập vào vô tận trận đánh giằng co, Khố Luân là địa phương tốt, làm cho Yên quân cùng Hung Nô tranh đi đoạt lại, thật sự là đoạt mà mất, rồi mất lại đoạt lại.

Ngày đó, Mộ Dung Nhan mang theo Dương Tham Lĩnh suất lĩnh một đội nhân mã đi tuần tra ngoài thành Khố Luân.

"Dương Tham Lĩnh, đến tột cùng khi nào chiến tranh mới có thể chấm dứt?" Mộ Dung Nhan phiền muộn hỏi.

"Thuộc hạ là người thô tục, ta cảm thấy đánh giặc hẳn không khác đánh nhau lắm, cần có một phương quỳ xuống cầu xin tha thứ, một bên khác mới chịu thu tay..." Dương Đại Vi mở miệng hồi đáp.

"Vốn không có biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?"

Mộ Dung Nhan thấp giọng hỏi.

"Aish, trên đời này nào có chuyện tiện nghi nào mà không cần trả cái giá đắt đâu!" Dương Đại Vi ngửa mặt lên trời thở dài.

Mộ Dung Nhan đột nhiên nghĩ tới Lãnh Lam Ca, không khỏi thầm nghĩ, ta đây muốn cho nàng hoàn toàn chấp nhận con người chân chính của ta, sẽ phải trả cái giá đắt gì?

Lúc này, tiền phương có một tuần binh cưỡi ngựa chạy tới chỗ Mộ Dung Nhan, hắn vội vàng la lên:

"Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ mới vừa ở trên núi Bắc Khố phát hiện binh lính Hung Nô đang vận chuyển một xe lương thảo, hẳn là tiếp tế cho quân địch ở tiền tuyến, chúng ta nên hành động thế nào?"

Mộ Dung Nhan vừa nghe, thầm nghĩ, nay trong thành Khố Luân lương thảo eo hẹp, nếu có thể cướp đoạt số lương thảo đó đến tiếp tế cho bên ta, cũng có thể làm cho các quân sĩ không còn lo lắng cố kỵ, không cần để bụng đói đánh giặc.

Nghĩ thế, Mộ Dung Nhan liền nói:

"Đương nhiên cần chặt đứt quân thảo của Hung Nô, các ngươi theo bổn Vương đi cướp xe lương!"

Cách không xa núi Bắc Khố, rất nhanh một hàng Mộ Dung Nhan liền ở sườn núi thấy được đội ngũ hộ tống lương thảo của Hung Nô, binh lính thủ hộ cũng không nhiều lắm.

Mộ Dung Nhan thấy thế, trong lòng vui vẻ, hô lên với đám binh lính Hung Nô:

"Các ngươi mau giao ra lương thảo, thúc thủ chịu trói, ta có thể tha chết cho các ngươi!"

"Phi, nam nhân Yên quốc các ngươi đều vô sỉ như ngươi sao?" Đúng lúc này, chỉ thấy một thiếu nữ mặc hồng sam nhảy từ trên xe ngựa xuống, chỉ vào mũi Mộ Dung Nhan mà mắng, đám binh lính Hung Nô có vẻ phi thường khẩn trương, đều hoành đao đứng bên cạnh nữ tử kia để bảo hộ.

Mộ Dung Nhan phát giác lời này nghe quen tai cực kỳ, liền nhìn chằm chằm mặt nữ hài kia nhớ lại một hồi, thế này mới nhớ ra hồng sam nữ tử đó chính là hắc y nữ tử thời gian trước đến Quân Cơ Xử trộm đồ vật.

Nàng cười lạnh nói:

"Ta là quang minh chính đại cướp, dù sao cũng tốt hơn người nào đó lén lút ăn trộm, mạnh hơn nhiều."

Thiếu nữ kia nghe Mộ Dung Nhan ở trước mặt binh lính giễu cợt mình, lập tức mặt loé lên tức giận, cười lạnh:

"Cướp? Ta làm cho ngươi cái gì cũng không cướp được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!