Chương 29: Dương Gia Thương

Mùa xuân năm Bình Trì thứ 20, Tề vương Mộ Dung Huyền dẫn binh đi Mạc Bắc giao chiến với Hung Nô, mà cùng lúc đó, trên triều đường đã có người ngầm nhấc lên một phen tinh phong huyết vũ.

Yên kinh, nội điện Đông cung.

Tìm ???? ruyệ???? hay ???? ại ﹍ Tr???? mTruy e????.???? N ﹍

Nam tử đầu đội kim quan, mặc long bào sắc đỏ và vàng đang chuyên tâm múa bút trên mặt giấy Tuyên Thành tuyết trắng.

Nam tử này góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng, môi trên nuôi hai chòm râu rậm rạp, làm cho người ta có cảm giác không dễ thân cận.

"Thái tử điện hạ, lần này sự tình làm thoả đáng, bên trong quân doanh có một nửa tướng lãnh đều là người của chúng ta, nhất định có thể lấy cái mạng nhỏ của Tề Vương!"

Người đang nói chính là đương kim Trấn Nam Hầu

- Nam Cung Bính.

"Cữu cữu làm việc, cô* tự nhiên yên tâm, nay cái gai trong lòng cô này làm cho cô ăn ngủ khó an, còn phải dựa vào cữu cữu hỗ trợ loại bỏ."

Người này chính là Thái tử Mộ Dung Vĩ.

(* xưng hô của đế vương hoàng tử thời xưa)

"Thái tử hoàng chất không cần quá mức phiền lòng, cữu cữu nhất định sẽ hỗ trợ ngươi bình định tất cả những kẻ gây trở ngại ngươi đăng cơ bảo đại!

Lần này những nơi Tề vương hành quân qua, bản Hầu còn chuẩn bị một ít kinh hỉ, nói không chừng mệnh của Tề Vương cũng chưa chắc gượng nổi đến Mạc Bắc đâu, ha ha!Như thế, rất tốt."

Mộ Dung Vũ thu bút, đem trang giấy đã viết tốt tuỳ tay bỏ vào lò lửa, ánh lửa đột nhiên bùng lên chiếu trên mặt Thái Tử, lộ vẻ âm lãnh khó nói nên lời.

Hừ, thích khách cô phái ra bốn năm trước không giết được ngươi, lần này không thể không lấy được mạng ngươi!

Sát sát sát, ba chữ rồng bay phượng múa nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, hoá thành tro tàn.

***

Tiền tuyến truyền đến tình hình chiến cuộc thực không ổn, lần này chiến sĩ Hung Nô tựa hồ đều có chuẩn bị mà đến, Đại Yên đánh một trận lại bại một trận.

Chỉ mới mười ngày, liền bị Hung Nô liên tiếp công hạ ba toà thành trì.

Mộ Dung Huyền thân là chủ soái, trong lòng lo âu vạn phần, đã dẫn binh ngày nối tiếp đêm, ngựa không dừng vó để hành quân chạy tới Mạc Bắc, tuy như vậy, sợ là nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có thể đến tiền tuyến.

Liên tiếp hơn mười ngày mệt nhọc, đừng nói là Mộ Dung Nhan chưa bao giờ có kinh nghiệm sa trường, ngay cả lão binh nhiều năm liên tục chinh chiến cũng khổ không nói nổi.

Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, aish, còn chưa tới chiến trường chân chính cũng đã gian nan thế này, Tứ ca cũng thật không dễ dàng gì, mấy năm trước rốt cuộc hắn vượt qua thế nào?

Bây giờ mới hồi kinh không được an ổn vài ngày đã lại phải đi chinh chiến... Cũng không biết trận chiến này phải đánh trong bao lâu...

Mộ Dung Nhan thúc ngựa chạy đến bên cạnh Mộ Dung Huyền, đau lòng nói với hắn:

"Tứ ca, chúng ta đóng quân nghỉ ngơi một đêm đi, huynh mệt mỏi quá rồi, các quân sĩ cũng đều mệt mỏi, còn tiếp tục như vậy, sợ là chưa tới tiền tuyến thì nhân mã của chúng ta đã mệt đến ngã gục..."

Mộ Dung Huyền ngoái đầu nhìn binh lính không có chút tinh thần nào, lại nhìn về phía rừng cây cách đó không xa, thở dài, liền nói với phó tướng bên cạnh:

"Truyền khẩu dụ của bổn vương, toàn quân tạm thời dựng trại nghỉ ngơi ở cửa khẩu rừng cây phía trước."

Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan đều có doanh trướng của riêng mình.

Mộ Dung Nhan vừa tiến vào doanh trướng liền một đầu ngã vào chiếc giường giản dị.

Nàng chỉ cảm thấy mỗi một khối xương cốt toàn thân đều ẩn ẩn đau đớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!